LỜI BÀI HÁT

ngakts ...

==Kanji==
自分だから悪いんだ 無数の蒼(あと)を飾る
絆(こゆび)の贈り物 父(かれ)の焦点(ピント)は合わない

虹が未知を悔い契(ちぎ)る 答えが問いを恋(こ)わす
足をとられて踊る舞台(テラス)で ざらつく声を聴いていた

振り上げて 涙削る 在り触れた手
僕を矯正する(しかる) ちぐはぐな
慰めが好き

視界の亀裂 振動(リズム)の乱れ 痛みで知る
“自分だけのため” あぁ 満たされる
あなたが言うから 森にひとりきり そっと刻み込む
握る袖 その手だけ

自分だけが悪いんだ 無数の意図(いと)が絡み
間違いだと喚(わめ)く 僕と常識(ピント)が合わない

迷うはずのない道で 「座っていてはダメ」と
脚が捩(ねじ)れて 折れた舞台(テラス)で 不快な音(こえ)が引き擦った

白い牢で浴びせられる 他人(ひと)の基準(ルール)
僕は知らない 間違ってない 痛みで確認(そんざい)できるもの
思い上がりで圧し吐け(おしつけ)ないで

正しくないと 正しい枠を言葉で打つ
“自分達のため” あぁ 縛られる
どんなに泣いても 小石(しるし)が途切れて もう帰さない
辿る方法(もの) この手だけ

ふたつが消えて みっつになって 嘔吐いた(えずいた)日々
それでも走って あぁ 帰りたい
自分がないから あなたが教えて ずっと刻み込む
握る袖 その手だけ

==Romaji==
jibun dakara waruinda musuu no ato wo kazaru
koyubi no okurimono kare no PINTO wa awanai

niji ga michi wo kui chigiru kotae ga toi wo kowasu
ashi wo torarete odoru TERASU de zaratsuku koe wo kiiteita

furiagete namida kezuru arifureta te
boku wo shikaru chiguhaguna
nagusame ga suki

shikai no kiretsu RIZUMU no midare itami de shiru
“jibun dake no tame” aa mitasareru
anata ga iu kara mori ni hitorikiri sotto kizamikomu
nigiru sode sono te dake

jibun dake ga waruinda musuu no ito ga karami
machigai da to wameku boku to PINTO ga awanai

mayou hazu no nai michi de “suwatteite wa DAME” to
ashi ga nejirete oreta TERASU de fukaina koe ga hikikosutta

shiroi rou de abiserareru hito no RUURU
boku wa shiranai machigattenai itami de sonzai dekiru mono
omoi agari de oshitsukenai de

tadashikunai to tadashii waku wo kotoba de utsu
“jibun-tachi no tame” aa shibarareru
donna ni naite mo shirushi ga togirete mou kaesanai
tadoru mono kono te dake

futatsu ga kiete mittsu ni natte ezuita hibi
sore demo hashitte aa kaeritai
jibun ga nai kara anata ga oshiete zutto kizamikomu
nigiru sode sono te dake

==Eng Trans==
It goes ill because of me
The present from the bond (little finger) to dress up the countless blues (marks)

Father's (His) sight never comes in focus
Rainbow regrets the unknown and pledges to it
(Rainbow bites off the unknown)
The answer makes the question yearn for itself
(The answer breaks the question)
On the stage (the terrace) that I danced for my feet caught
I was listening to the coarse voice

A touched hand raised to shave one's tears
(An ordinary hand)
Reforms me (Scolds me) with irrelevance
And loves such a consolation

I know the crack of sight, the disorder of swing (rhythm) from the pain
"Only for myself" Ah, I'm satisfied
Since you say, I'm alone in a forest, and quietly engrave
Only that hand grasping the sleeve

I am solely wrong
Countless intentions (threads) get tangled up
And they bawl that I'm wrong
They and I never fit common sense (focus)

On the road that I can never get lost, "You must not sit back"
On the terrace (the stage) with its twisted and broken legs
A jarring sound (voice) dragged along

The others' standard (The people's rules) is showered upon me in a white jail
I don't know, I'm not wrong; because I can make sure (exist) with the pain
Don't push and spit it out at me (impose it on me) with your conceit

They knock the right frame with the word that I'm not right
"For ourselves" Ah, I'm tied down
However long I cry, they no longer send me home for the pebbles (the marks) ended
The only way (thing) to follow is this hand

Two went off, they became three, and I had the days I felt nausea
Even so, ah, I wanted to run back home
Since I lack the self, as you teach, I always engrave
Only that hand grasping the sleeve

Đăng hoặc sửa bản dịch

LỜI DỊCH

Chuyện trở nên tồi tệ chỉ vì ta
Thực tại từ mối liên kết (ngón tay nhỏ bé) tới trau chuốt vô số những nỗi buồn (dấu vết)

Chưa bao giờ quan tâm tới cách nhìn của Cha
Cầu vồng tiếc nuối kẻ vô danh và thề nguyện
(Cầu vồng cắn đứt kẻ vô danh)
Câu hỏi khát khao một câu trả lời
(Câu trả lời phá vỡ câu hỏi)
Trên sàn diễn (bậc thềm) ta nhảy cho đôi chân mắc kẹt
Ta lắng nghe những lời lẽ thô tục

Một bàn tay khẽ chạm gạt đi những giọt nước mắt
(Một bàn tay bình thường)
Thay đổi ta (Chửi rủa ta) chẳng hợp lý chút nào
Và ta yêu những lời an ủi ấy

Ta hiểu tiếng vỡ nát của tầm nhìn, sự hỗn loạn của những giai điệu chao đảo vì nỗi đau
"Chỉ vì mình thôi", Ah, ta thỏa mãn rồi
Vì người đã nói thế, ta cô đơn trong cánh rừng thẳm, và lặng lẽ khắc sâu
Chỉ có bàn tay đó níu lại cánh tay áo

Chỉ có mình ta phạm sai lầm
Vô số những mục đích (sợi chỉ) vặn xoắn lại với nhau
Và chúng cứ oang oang rằng ta đã sai
Chúng và ta chẳng bao giờ hòa hợp được (tập trung)

Trên con đường ta chẳng bao giờ lạc lối được, "Ngươi không được ngồi lại đó"
Trên bậc thềm (sàn diễn) với những đôi chân vặn xoắn và vỡ nát
Kéo theo một âm thanh (giọng nói) chói tai

Tiêu chuẩn của kẻ khác (Luật lệ của người đời) tuôn xuống ta xối xả như tù đày trắng muốt
Ta không hiểu, ta không sai, vì ta có thể chắc chắn (tồn tại) cùng nỗi đau
Đừng có dồn đẩy và mắng chửi ta (áp đặt ta) với bản tính tự cao tự đại của các người

Họ khẳng định rằng ta không đúng
"Vì bản thân chúng ta" Ah, ta đã bị trói chặt rồi
Dù ta có khóc lóc thế nào, họ cũng chẳng đưa ta về nhà vì những sỏi đá (những dấu vết) đã chấm dứt
Con đường (điều) duy nhất để ta đi theo là bàn tay này đây

Hai kẻ chạy trốn, họ trở thành ba, và cũng có ngày ta cảm thấy nôn nao
Dù vậy, ah, ta vẫn muốn trở về nhà
Vì ta đã đánh mất chính bản thân mình, người đã dạy thế, ta mãi khắc sâu
Chỉ có bàn tay đó nắm lấy ống tay áo

Cảm nhận của bạn

Đăng nhập để đăng cảm nhận

Cảm nhận của thành viên | Xem hết

Xem hết các bình luận