目覚ましが鳴る 前に起きて時を止める 思い出せるのは もうなんとなくだけど 君の事 i woke up before the alarm clock started ringing and stopped the time somehow or another, i could remember all about you 一億分の君に会えた 奇跡なんかも いつの間にか 忘れちゃうかな 忘れた事さえもきっと忘れてしまうの? the one in a hundred million chance i met you, was like a miracle have i forgotten that without noticing? are forgotten things really gone forever? ヘブンリーデイズ 胸のポケットの部屋 君の消えたぬくもりを探すよ もう二度と君を想う事はなくても あぁ まだ少し暖かい あの日々に鍵をかけて heavenly days the room in my chest pocket i'm searching for your warmth that had disappeared even if i'll never again think of things about you, aa its still a little warm, i lock it up in the memories of that day 歩き疲れて 座り込んで 途方に暮れて 叶わない夢 運命とか 二人なら言えた tried from walking i sat down and was at a loss we would have talked about unreachable dreams and fate 改札口で言えなかった 言いたかった 「ありがとう」って 言葉はたぶん 「さよなら」よりも悲しい言葉に思うの at the gate we couldn't speak, we didn't want to speak "thank you" is probably a sadder word than "goodbye" i think ヘブンリーデイズ うまく笑えてたかな 最後のキスシーン 震える君の手も 握れなかった 涙さえ落ちなかった あぁ ひとりぼっちになり 今更溢れ出すよ heavenly days you smiled so effortlessly the last kiss scene and i didn't even hold your shaking hand, i didn't shed any tears. aa only after i'm alone did the tears start flowing ヘブンリーデイズ 胸のポケットの部屋 君の消えたぬくもりを探すよ もう二度と君を想う事はなくても あぁ 手を伸ばしてみても ここにはもう居ないよ 新しい光の下 歩き出すよ heavenly days the room in my chest pocket i'm searching for your warmth that had disappeared even if i'll never again think of things about you, aa even if i tried to reach out to you, you are no longer here under the new day's light, i started walking away | Em ngắt đồng hồ rồi choàng tỉnh trước khi âm báo thức réo tiếp Em không biết sao lại vậy nhưng em có thể nhớ đến anh Em tự nhủ, nếu trước kia em hiểu tại sao, thì em sẽ quên đi Ngay cả khi phép nhiệm màu có thể hội ngộ anh trong trăm phút Phải chăng em sẽ ngưng quên đi ngay cả khi em đã quên rồi? Những ngày thiên đường ấy, trong căn phòng, trong trái tim em Em kiếm tìm hơi ấm đã biến mất từ nơi anh Ngay cả nếu không cách gì giúp em cảm nhận được anh nữa,ah Em đang cho qua những ngày tươi đẹp, còn chút ấm nồng đó Nặng nề lê bước, em ngồi xuống và thấy mất mát, nếu có anh bên em Đôi ta có thể chuyện trò đủ thứ như giấc mộng bất thành của định mệnh vậy Em đã có thể không nói điều đó bằng tấm vé rào cản, em đã muốn nói ra Rằng em cảm thấy “lời cảm ơn anh” là những từ Thê thảm hơn cả “câu chia tay” Những ngày thiên đường ấy, em tự nhủ nếu em có thể thực sự mỉm cười Khi trao nhau nụ hôn cuối, em đã không thể ngay cả Ghì chặt bàn tay run rẩy của anh, giọt lệ em cũng không cả buông rơi, ah Giờ thì quá trễ rồi, lệ trào dâng khi em đơn côi Những ngày thiên đường ấy, trong căn phòng, trong trái tim em Em kiếm tìm hơi ấm đã biến mất từ nơi anh Ngay cả nếu không cách gì giúp em cảm nhận được anh nữa,ah Em sẽ đi tiếp dưới một luồng sáng mới |