I'm tired of being what you want me to be Feeling so faithless lost under the surface Don't know what you're expecting of me Put under the pressure of walking in your shoes (Caught in the undertow just caught in the undertow) Every step that I take is another mistake to you (Caught in the undertow just caught in the undertow) I've become so numb I can't feel you there Become so tired So much more aware I'm becoming this All I want to do Is be more like me And be less like you Can't you see that you're smothering me Holding too tightly afraid to lose control Cause everything that you thought I would be Has fallen apart right in front of you (Caught in the undertow just caught in the undertow) Every step that I take is another mistake to you (Caught in the undertow just caught in the undertow) And every second I waste is more than I can take I've become so numb I can't feel you there Become so tired So much more aware I'm becoming this All I want to do Is be more like me And be less like you And I know I may end up failing too But I know You were just like me with someone disappointed in you I've become so numb I can't feel you there Become so tired So much more aware I'm becoming this All I want to do Is be more like me And be less like you I've become so numb I can't feel you there Become so tired So much more aware I'm becoming this All I want to do Is be more like me And be less like you I've become so numb I can't feel you there I'm tired of being what you want me to be I've become so numb I can't feel you there I'm tired of being what you want me to be | Con đã quá kiệt sức khi phải gồng mình cho xứng đáng với niềm hi vọng của Người Trong con bây giờ chỉ là cảm giác trống rỗng vì mọi niềm tin dường như đã bị đánh cắp Dưới lớp vỏ tưởng chừng vô cảm này của con, có điều gì đó đã mất đi vĩnh viễn. Lòng tin? Sự can đảm? Sức chịu đựng? Người đã ép đến giọt cuối cùng những điều ấy trong con, để giờ đây con là quá bóng hết hơi, là trái cam đã vắt, là con thuyền mất buồm, là đại dương không muối... Con không còn biết Người mong chờ điều gì nơi đứa con hoang dã này Cảm giác ấy, Người có biết được ko? Khi mà áp lực đè nặng lên vai một đứa con Để làm sao đi đúng con đường bố mẹ nó hằng mong muốn [con tìm thấy mình trong hình ảnh cơn sóng ngầm, thầm lặng nhưng ko hề yếu ớt, ào ạt cuộn dâng nơi đáy đại dương] Người làm sao hiểu những đêm nướt mắt con ướt gối, lặng lẽ trong bóng đêm, vì ko thể cố gắng vươn tới những đòi hỏi của Người. Con ngấm ngầm phản ứng, bằng những tiếng thở dài quay lưng khi Người to tiếng, bằng những lần đập phá khi Người ko ở bên, để rồi lại lặng lẽ dọn đi. Người ko biết hay cố tình ko biết những cơn sóng ngầm ấy trong lòng con? Những việc con cố gắng chỉ là những lỗi lầm nối tiếp nhau trong mắt Người, chỉ là những sai trái ko có hồi kết dưới bàn tay Người. Con nhỏ bé và yếu ớt bước đi trên cái sân khấu do Người dựng sẵn, lạc lối, chơ vơ. Con ko còn cảm giác Hình ảnh Người đang nhạt nhòa đi Đôi mắt con cũng mờ dần, để thực tại chìm xuống và quá khứ trào lên. Những cú ngã sấp xuống sàn, những cái tát như roi quất, những lời nói bóp nghẹt niềm tin đang thoi thóp, những cái nhìn lạnh giá hơn cả cơn mưa tháng 12... Nỗi đau gặm nhấm hồn con, cào xé trong trái tim khao khát được đập của con. Nỗi đau tinh thần giờ đây chính là thuốc giảm đau cho nỗi đau thể xác. Con đã không còn cảm giác, bàn tay con cầm lấy lưỡi dao cứa vào cổ tay: không một chút đau đớn! Con đã đánh mất chính mình trong cái cố gắng tuyệt vọng ấy. Con tự hỏi tại sao con ko thể tự quyết định cho mình một điều gì? Tại sao con cứ mãi là cái bóng của Người? Tại sao con cứ mãi câm lặng với những cơn sóng ngầm chỉ có thể cuộn lên để lại bị dằn xuống? Tại sao con ko thể dứt khỏi sợi dây xích người trói buộc? Con muốn, lần đầu tiên trong đời, được là chính mình! Được thành thật với những khao khát của riêng con. Không phải bước đi dưới bóng hình Người, không phải tán dương những điều người mong muốn, không phải gõt dũa những cái gai hoang dã để vào lọt chiếc khuôn Người đúc sẵn. Người có nhận ra Người đang bóp ngạt từng mẩu sự sống cuối cùng nơi hồn con tơi tả? Người cố níu giữ lấy con, Người không đủ cam đảm buông tay dù một phút vì cái buông tay ấy sẽ làm Người mất con vĩnh viễn? Nhưng Người ko hiểu rằng Người có níu kéo đến đâu, chỉ có phần xác này của con tồn tại bên Người, hồn con đã trôi dạt về nơi xa xôi khá rồi, như làn khói thoảng qua trên mặt hồ, như màn sương tan nhanh khi Mặt trời rọi xuống. Hồn con mãi mãi chỉ thuộc về con mà thôi, bàn tay Người dù quyền lực đến đâu, cũng không bao giờ vươn đến được cái mảnh đất bí mật ấy, nơi con ươm chỉ riêng những mầm sống lặng thầm. Lâu đài Người muốn con tạo dựng, giờ chỉ là đống đổ nát của những vết trượt dài. Ngay trước mắt Người, lâu đài ấy sụp đổ, bởi đơn giản, Người muốn nó xây bằng kim cương nhưng trong tay con chỉ toàn cát bụi... Những việc con cố gắng chỉ là những lỗi lầm nối tiếp nhau trong mắt Người, chỉ là những sai trái ko có hồi kết dưới bàn tay Người. Con nhỏ bé và yếu ớt bước đi trên cái sân khấu do Người dựng sẵn, lạc lối, chơ vơ. Mỗi giay trôi qua con lãng phí chính mình để sống vì lí tưởng của Người của Người, Người có biết mỗi giây ấy là vô giá, và khi chúng qua đi con ko thể nào lấy lại được? Toàn thân con ko còn thấy đau đớn, phải chăng nỗi đau đã đạt đến độ bão hòa? Hay là nỗi đau đã nâng đỡ con trên đôi cánh đầy gai sắc? Đập tan cái gương trước mặt, giờ đây khuôn mặt con là những hình dạng méo mó, phải chăng đó mới là khuôn mặt thật của con? Phải chăng lâu nay con đã đeo chiếc mặt nạ do Người đắp nên? Con đã đánh mất chính mình trong cái cố gắng tuyệt vọng ấy. Con tự hỏi tại sao con ko thể tự quyết định cho mình một điều gì? Tại sao con cứ mãi là cái bóng của Người? Tại sao con cứ mãi câm lặng với những cơn sóng ngầm chỉ có thể cuộn lên để lại bị dằn xuống? Tại sao con ko thể dứt khỏi sợi dây xích người trói buộc? Con biết rằng, cuối con đường kia, điều chờ đợi con có thể cũng chỉ là vực thẳm, có thể cũng chỉ là một vết trượt dài hơn, có thể cũng chỉ là một cú ngã còn đau đớn hơn. Nhưng con chấp nhận những điều ấy, để chỉ một lần được làm chính mình. Con chấp nhận cái vực thẳm ấy, nếu như nó được sinh ra là để giành cho con. Con không sợ! Không một chút nào! Người hãy để đứa con của mình ra đi, hãy để nó ngã, hãy để máu và nước mắt của nó rơi, hãy để bước chân nó đặt lên những con đường xa lạ, hãy để nó cuộc đời dạy cho nó những bài học vô giá. CHỈ TRÊN ĐÔI CHÂN CỦA NÓ MÀ THÔI. Người có biết rằng bí mật của Người con đã không còn xa lạ? Vì sao Người bóp nghẹt con trong những giấc mơ ám ảnh ấy? Người giấu điều ấy trong vòng bí mật, nhưng con đã nhìn thấy, bởi chỉ giản đơn, ánh mắt của Người ngay trong lúc giáng xuống con những đòn quyết liệt nhất, vẫn không thể che giấu những mannhr kí ức của nỗi đau quá khứ, khi mà hình ảnh của Người chính là bản sao hoàn hảo của con, gào thét trong những cơn sóng ngầm và những nỗi đau không tên! Người có đang nghe con gào thét? Hay đây cũng chỉ là những nỗi đau câm lặng? Người có thấy con gục xuống? Hay đây chỉ là ảo ảnh của sự tuyệt vọng? Người có nhận ra con đang ra đi? Hay đây cũng chỉ là trò đùa ác độc của số phận? HÃY LẮNG NGHE HỒN CON! Cổ họng con đã vỡ, con gào thét nhưng không còn ra tiếng, nhưng âm thanh giờ đây vang vọng trong cõi vô hình. Con cảm thấy máu ngừng chảy trong từng động mạch, tế bào ngừng nhân đôi trong từng nguyên sinh chất, oxy ngừng luân chuyển trong hai lá phổi. Mọi cảm giác tê liệt dần... Con đã kiệt sức hay đang có thêm nguồn sức mạnh mới? Con đang bay lên, nhẹ nhàng và thanh thản như ngày đầu Người đưa con đến thế gian này... Hẹn gặp lại Người ở nơi ấy, liệu còn và Người có thể làm lại từ đầu? Liệu con có thể xây cho Người lâu đài kim cương ấy? Liệu Người có một lần nữa bóp nghẹt cái TÔI của con? |