Evening full of grandeur, skies tinged with red Mountains crowned with crimson, treetops with scarlet blaze As the dusk is falling, night settles in Stars slowly come out, moon glides skywards ...Still cheerless is in my soul, my heart filled with cares... Longing for the misty shores, weather-beaten strands so poor Where the weeping sky archs over water calm Pining for primeval woods, murky shade of leafy roof Where the silent trees arch over our path Do you walk in mourning, still wear the grief Raiment of sorrow, remembrance of me Through the years of bleakness, winters of bitter cold Will you not forget me, forsake my soul ...Low-spirited is my song, downhearted my tune... Beyond enchanted sea, wistful is my sleep Darkness by my side, through the dreary night Will you follow me, through eternity To another world, to the quiet halls I've lost my way in the dark, strayed apart from my love I've faced the demons of might, passed away into shades Long are lonely years, slowly pass these days In undying land, in the divine light Where I wait...in the dark The black of the night turns to dusk of the dawn Through the mist now shines the fairest light of all The caress I've waited for eternity Into the shades, together we fade | Nơi Sảnh Lớn Đợi Chờ Uy nghi hùng vĩ áng chiều buông, kìa sắc đỏ dệt vùng trời xa Vương miện huyết đội lên đầu núi, mái rừng xanh ánh đỏ giăng tơ Dáng hoàng hôn thoáng về rải bóng, đêm âm thầm cất bước chân qua Nàng trăng trôi lướt giữa thiên hà, bẽn lẽn sao ngàn vén mạng đen ... Hồn ta rũ rượi buồn khôn xiết, ưu phiền xâm chiếm mất con tim... Ước một bờ đại dương mờ sương khói, có bến bờ lộng gió vắng đìu hiu Về nơi con nước êm đềm ngắm nước mẳt trời xanh Khát một cánh rừng ở thuở ban sơ, có tán rừng cao xỏa bóng mịt mờ Có vòm cây nghiêng nghiêng lặng yên bên lối nhỏ Liệu người có còn đi với buồn vương, mang đau thương trên mình Có còn khoác tấm áo sầu bi, hồi tưởng về tôi ngày xưa ấy? Rồi qua bao ngày tháng quạnh hiu, bao mùa đông trôi não nùng trong buốt giá Liệu người có còn nhớ đến tên tôi, còn ôm lấy một linh hồn trơ trọi? ... Tôi buông câu hát chán chường, gởi lời ca ngân theo lòng tuyệt vọng... Phía bên kia bờ đại dương ảo mộng, tôi ao ước một giấc ngủ bình yên Trải qua khắp đêm trường buồn thê lương, cũng chỉ có đêm đen làm bầu bạn Liệu người có muốn cùng tôi, đi đến hết ngàn đời? Vào thế giới xa xôi, nơi đại sảnh ngút ngàn vắng lặng Con đường tôi lạc giữa màn đêm, lạc mất luôn rồi bàn tay người yêu dấu Mặt đối mặt với quỷ thần hung hãn, bóng nhòa trong bóng tối vây quanh Dai dẵng năm sang mùa cô tịch, chầm chậm ngày qua tháng hững hờ Nơi ánh sáng thiêng liêng rọi miền đất vĩnh hằng Nơi tôi chờ đợi... giữa lòng đêm Bức tranh tối trở mình hóa bình minh mờ ảo Xuyên màn sương mù thắp tia sáng lung linh Những âu yếm qua bao kiếp người tôi vẫn đợi Cuối cùng cũng đến, cùng phai tàn ta tan vào đêm đen |