本当に大切なもの以外 全て捨ててしまえたら いいのにね 現実はただ残酷で そんな時いつだって 目を閉じれば 笑ってる君がいる Ah-いつか永遠の 眠りにつく日まで どうかその笑顔が 絶え間なくある様に 人間は皆悲しいかな 忘れゆく 生き物だけど 愛すべきもののため 愛をくれるもののため できること Ah-出会ったあの頃は 全てが不器用で 遠まわりしたよね 傷つけ合ったよね Ah-いつか永遠の 眠りにつく日まで どうかその笑顔が 絶え間なくある様に Ah-出会ったあの頃は 全てが不器用で 遠まわりしたけど 辿りついたんだね Hontou ni taisetsu na mono igai Subete sutete shimaetara Ii no ni ne Genjitsu wa tada zankoku de Sonna toki itsu datte Me wo tojireba Waratteru kimi ga iru Aa itsu ka eien no Nemuri ni tsuku hi made Douka sono egao ga Tae ma naku aru you ni Hito wa minna kanashii kana? Wasure yuku ikimono da kedo Ai subeki mono no tame Ai wo kureru mono no tame Dekiru koto Ah deatta ano koro wa subete ga bukiyou de Toomawari shita yo ne Kizu tsukeatta yo ne Ah itsu ka eien no Nemuri ni tsuku hi made Douka sono egao ga Tae ma naku aru yo ni Ah deatta ano koro wa Subete ga bukiyou de Toomawari shita kedo Tadori tsuitan da ne It would be nice if we could put away and throw out everything except what really mattered, but reality is just cruel. In such times, I see you laughing whenever I close my eyes. Until the day I reach eternal sleep, that smiling face will have to stay with me without fail. People are all sad, so they go and forget, but-- For that which I should love, For that which gives me love, I will do what I can. Back then, when we met, it was all awkward. We went the long way, didn't we? We got hurt, didn't we? Until the day I reach eternal sleep, that smiling face will have to stay with me without fail. Back then, when we met, it was all awkward. We went the long way, didn't we? We got there in the end. | Thật tuyệt vời làm sao khi chúng ta có thể vứt bỏ những thứ không quan trọng, nhưng thực sự điều đó rất tàn nhẫn. Lúc đó mỗi khi em nhắm mắt lại là nụ cười của anh lại hiện lên. Cho đến khi em bước vào giấc ngủ vĩnh hằng, khuôn mặt mỉm cười ấy sẽ ở bên em mãi mãi không phai nhòa. Lời nói thoảng gió bay, nhưng mà đối với em thì... Em có thể cho đi mọi thứ để đổi lấy niềm hạnh phúc, em sẽ làm hết sức mình có thể. Rồi sau đó, chúng ta gặp lại nhau. Điều đó thực sự rất bối rối. Có phải chúng ta đã vượt qua một quãng đường dài? Có phải chúng ta đều đã bị tổn thương? Cho đến khi em bước vào giấc ngủ vĩnh hằng, khuôn mặt mỉm cười ấy sẽ ở bên em mãi mãi không phai nhòa. Rồi sau đó, chúng ta gặp lại nhau. Điều đó thực sự rất bối rối. Có phải chúng ta đã vượt qua một quãng đường dài? Có phải chúng ta đã đến cuối con đường rồi không? |