Looking at me You´de never know I´m fragile Looking at me You wouldn´t guess that I might be, yeah Afraid to crash afraid to burn as freely As the last time I let go All the shadows and suspicions that may appear to you as ice Are not me being cold just thinking twice I can build a big blue wall No way in and no way out But leave it up to you to prove me wrong I´m afraid that I could crumble Once the stones begin to move It happens when you been too blue too long There´s a breeze That´s flickering the candles And I can breath A little deeper for a change, yeah There´s a chance outside this isolation I´ll be free to be held again But if I am reluctant and if I begin to cry It´s because I´m unaccustomed to the light I can build a big blue wall No way in and no way out But leave it up to you to prove me wrong I´m afraid that I could crumble Once the stones begin to move It happens when you been too blue too long You can stand in the street light But live in the corners and no one knows You´re not there You can smile for the camera And make impression And no one knows You don´t care I can build a big blue wall No way in and no way out But leave it up to you to prove me wrong I´m afraid that I could crumble Once the stones begin to move It happens when you been too blue too long | Nhìn tôi Người sẽ không bao giờ biết rằng tôi rất yếu đuối Nhìn tôi Người hẳn chẳng bao giờ ngờ được rằng tôi có thể, phải, Có thể sợ phải va vấp, sợ bị bỏng rát tan tành Như cái lần cuối cùng tôi đã thả lỏng bản thân Bao bóng đen và bao nghi ngại trong tôi mà người nhìn nhầm là băng giá Đừng vì chúng mà nghĩ tôi lạnh lùng, hãy nghĩ lại đi Tôi có thể xây cho mình một bức tường khổng lồ u ám Nội bất xuất, ngoại bất nhập Nhưng tôi trông cậy ở người, hãy chứng minh rằng tôi làm thế là sai đi Tôi sợ mình sẽ phải tan nát cõi lòng Khi những viên gạch của bức tường ấy lung lay Điều đó sẽ xảy ra khi người phải chịu đựng đau khổ quá lâu Có một luồng gió Thổi những ngọn đèn cầy leo lét Và tôi có thể thở sâu hơn một chút Để chuẩn bị cho một sự thay thổi, phải Vẫn còn có một cơ hội bên ngoài thế giới cô lập này Tôi sẽ có thể thoải mái khi được ấp ủ lần nữa Nhưng nếu tôi thấy rụt rè và nếu tôi bật khóc Thì là bởi vì tôi không còn quen với ánh sáng nữa rồi Nên tôi xây cho mình một bức tường khổng lồ u ám Nội bất xuất, ngoại bất nhập Nhưng tôi trông cậy ở người, hãy chứng minh rằng tôi làm thế là sai đi Tôi sợ mình sẽ phải tan nát cõi lòng Khi những viên gạch của bức tường ấy lung lay Điều đó xảy ra khi con người phải chịu đựng đau khổ quá lâu Người có thể đứng dưới đèn đường Nhưng ru rú trong một góc và sẽ chẳng ai biết Người không có ở đó Người có thể mỉm cười trước ống kính Và tạo ấn tượng Và sẽ không ai biết Người thật sự bất cần Tôi có thể xây cho mình một bức tường khổng lồ u ám Nội bất xuất, ngoại bất nhập Nhưng tôi trông cậy ở người, hãy chứng minh rằng tôi làm thế là sai đi Tôi sợ mình sẽ phải tan nát cõi lòng Khi những viên gạch của bức tường ấy lung lay Điều đó xảy ra khi con người phải chịu đựng đau khổ quá lâu |