One cold and bitter Thursday in Munich, Germany, Eight great football stalwarts conceded victory, Eight men who will never play again who met destruction there, The flowers of English football, the flowers of Manchester Matt Busby's boys were flying, returning from Belgrade, This great United family, all masters of their trade, The Pilot of the aircraft, the skipper Captain Thain, Three times they tried to take off and twice turned back again. The third time down the runaway disaster followed close, There was a slush upon that runaway and the aircraft never rose, It ploughed into the marshy ground, it broke, it overturned. And eight of the team were killed as the blazing wreckage burned. Roger Byrne and Tommy Taylor who were capped for England's side. And Ireland's Billy Whelan and England's Geoff Bent died, Mark Jones and Eddie Colman, and David Pegg also, They all lost their lives as it ploughed on through the snow. Big Duncan he went to, with an injury to his frame, And Ireland's brave Jack Blanchflower will never play again, The great Sir Matt Busby lay there, the father of his team Three long months passed by before he walked again. The trainer, coach and secretary, and a member of the crew, Also eight sporting journalists who with United flew, and one of them Big Swifty, who we'll never forget, the finest English 'keeper that ever graced the net. Oh, England's finest football team its record truly great, its proud successes mocked by a cruel turn of fate. Eight men will never play again, who met destruction there, the flowers of English football, the flowers of Manchester. | Ngày hôm ấy, tuyết rơi trên đường băng Munich Trời lạnh căm trong giá buốt thê lương 8 con người thôi vĩnh viễn bất hồi hương Ra đi mãi, ôi 8 vì tinh tú Những cầu thủ với tài năng thiên phú Những bông hoa kiêu hãnh Manchester Trên chuyến bay trở về từ Belgrade Các chàng trai của thế hệ Matt Busby Như gia đình, đâu biết sắp chia ly Vui thắng trận, đâu hay mầm tử biệt Trên khoang lái, viên phi công dũng liệt Dày dặn phi trường: cơ trưởng James Thain 3 lần bay, 2 phải ngược trở về Và lần cuối đi vào trong cõi chết Lần cuối ấy bi thương màu tang tóc Chiếc phi cơ mãi không bao giờ bay Vì nỗi nào, khi ấy có ai hay Chệch đường băng, máy bay lật tung vỡ Trong hoang tàn, lửa bừng lên cháy rỡ Về phương xa, 8 cầu thủ mệnh vong Roger Byrne nằm kia, Tommy Taylor ở đó Đây Whelan của Ireland, Goeff Bent của Anh Mark Jones bên kia, David Pegg bên này Kế cạnh xác Eddie Colman đồng đội Họ đều đã trút đi hơi thở cuối Khi phi cơ bùng nổ trên tuyết băng. Ngày 21, Duncan Edwards lìa trần Chàng thất lộc do vết thương trầm trọng Blanchflower dũng mãnh cũng chìm trong thất vọng Do suốt đời phải giã nghiệp túc cầu Nằm lặng yên, cùng cái chết đối đầu Matt Busby đó, trong cơn thập tử nhất sinh Tuy không chết, lòng ngài như điêu linh Mắt nhỏ lệ, khóc các con đã khuất. Nhưng không chỉ thế, còn biết bao hồn vắn số Nào huấn luyện viên, thư ký, phi hành đoàn Và ngoài ra, 8 ký giả đi cùng Cũng 1 bước về bên kia thế giới Trong số ký giả ấy có Swifty vĩ đại Thủ môn lừng danh Anh Quốc của 1 thời. Thế là hết, 1 đội quân ưu tú Mạnh nhất nước Anh, sử sách từng ghi Sống thật hùng, và cái chết thật bi Ôi bất hạnh, ôi nghiệt thay định mệnh Những cầu thủ với tài năng thiên phú Những bông hoa kiêu hãnh Manchester |