She reads a book from across the street, Waiting for someone that she'll never meet. Talk over coffee for an hour or two, She wonders why I'm always in a good mood. Killin' time before she struts her stuff, She needs support and I've become the crutch. She'll never know how much she means to me. I'd play the game but I'm the referee. Surrender every word, every thought every sound. Surrender every touch, every smile, every frown. Surrender all the pain we've endured until now. Surrender all the hope that I lost you have found. Surrender yourself to me. Even though I know what I'm lookin' for, She's got a brick wall behind her door. I'd travel time and confess to her, But I'm afraid she'd shoot the messenger. Surrender every word, every thought every sound. Surrender every touch, every smile, every frown. Surrender all the pain we've endured until now. Surrender all the hope that I lost you have found. Surrender yourself to me. I think I found a flower in a field of weeds, I think I found a flower in a field of weeds. Searching until my hands bleed, This flower don't belong to me. I think I found a flower in a field of weeds, I think I found a flower in a field of weeds. Searching until my hands bleed, This flower don't belong to me. This flower don't belong to me. Why could she belong to me? Every word, every thought every sound. Every touch, every smile, every frown. All the pain we've endured until now. All the hope that I lost you have found. Surrender every word, every thought every sound. Surrender every touch, every smile, every frown. Surrender all the pain we've endured until now. Surrender all the hope that I lost you have found. (Surrender) I never had the nerve to ask, (Surrender) Has my moment come and passed? (Surrender) I never had the nerve to ask, (Surrender) Has my moment come and passed? (Surrender) I never had the nerve to ask, (Surrender) Has my moment come and passed? (Surrender) I never had the nerve to ask. | Cô ấy đọc một quyển sách bên kia đường Chờ đợi một người mà cô ấy chưa bao giờ gặp Uống cà phê và trò chuyện trong vòng một hai tiếng Cô ấy thắc mắc sao mà tôi lúc nào cũng vui vẻ Giết thời giờ trước khi cô ấy chống đỡ những vấn đề của cô ấy Cô ấy cần sự hỗ trợ và tôi trở thành cái giá nâng đỡ Cô ấy sẽ chẳng bao giờ biết cô ấy có ý nghĩa thế nào với tôi Thà tôi là người tham gia trò chơi, nhưng tôi lại là trọng tài Từ bỏ từng từ, từng ý nghĩ, từng âm thanh Từ bỏ từng cái vuốt ve, từng nụ cười, từng nét cau mày Từ bỏ mọi nỗi đau mà chúng ta phải chịu cho đến giờ phút này Từ bỏ mọi hi vọng tôi đánh mất mà em đã tìm lại được Em hãy đầu hàng tôi đi Mặc dù tôi biết tôi đang tìm kiếm điều gì Cô ấy dựng cả một bức tường vững chắc sau cánh cửa tâm hồn cô ấy Thà là tôi di chuyển dòng thời gian và thú nhận cùng cô ấy Nhưng tôi sợ rằng cô ấy sẽ bắn bỏ người đưa tin (là tôi) [Điệp khúc] Tôi nghĩ mình đã tìm thấy một bông hoa trong cánh đồng cỏ dại [x2] Tìm kiếm cho đến khi đôi bàn tay rướm máu Đóa hoa này không thuộc về tôi [x2] Đóa hoa này không thuộc về tôi Sao cô ấy có thể thuộc về tôi? [Điệp khúc] [x2] (Từ bỏ) Tôi chẳng bao giờ dám hỏi (Từ bỏ) Phải chăng thời khắc của tôi đã đến và đã qua đi? [x3] (Từ bỏ) Tôi chẳng bao giờ dám hỏi |