Kodoku na kagakusha ni tsukurareta robotto dekibae o iu nara “kiseki” dakedo mada tarinai hitotsu dake dekinai sore wa “kokoro” to iu puroguramu ikuhyaku toshi ga sugi hitori de nokosareta kiseki no robotto wa negau shiritai ano hito ga inochi no owari made watashi ni tsukutteta “kokoro” ima ugoki hajimeta kasoku suru kiseki nazeka namida ga tomaranai… naze watashi furueru? kasoku suru kodou kore ga watashi no nozonda “kokoro”? fushigi kokoro kokoro fushigi watashi wa shitta yorokobu koto o fushigi kokoro kokoro fushigi watashi wa shitta kanashii koto o fushigi kokoro kokoro fushigi nande fukaku setsunai…? ima kidzuki hajimeta umareta riyuu o kitto hitori wa sabishii sou, ano hi, ano toki subete no kioku ni yadoru “kokoro” ga afuredasu ima ieru hontou no kotoba sasageru anata ni arigatou… kono yo ni watashi o unde kurete arigatou… isshoni sugoseta hibi o arigatou… anata ga watashi ni kureta subete arigatou… eien ni utau ------- Eng subs --------- (Is Was a) Robot made by lonely Scientist To say how it's done "Miracle" But still missing One thing just can't be made That is called "Kokoro" (Mind/ Heart) A program Few hundred years past left alone Robot of miracle hopes want to know that man (s/ he) was, Till end of (his/ her) life making for me.. "Kokor (Mind/ Heart)" Now begining to move on Miracle accelerating Why (is it) TEARS don't stop... Why I shaking ? (Heart) Beat accelerating This is what I hoped for .. "KoKoRo" ? A wonder Kokoro Kokoro a wonder I (now) know how to be (feel) happy A wonder Kokoro Kokoro a wonder I (now) know how to be (feel) sad A wonder Kokoro Kokoro infinite How deep and touching they are... Now begining to notice Reason I was born Alone must be lonesome/sad Yeah, that day, that time in every memory "KOKORO" lives and is (now) overflowing Now I can say real word I'm dedicating (it) to you ARI-GA-TO.. (FOR) giving me birth to this world ARI-GA-TO.. (For) Days we went thru together ARI-GA-TO... (for) everyting you gave me ARI-GA-TO... I will sing forever | “Nào, mở mắt ra đi...” “Chào buổi sáng” “Chào buổi sáng” “Con có biết ta là ai không?” “Ông là giáo sư – người đã tạo ra tôi” “Hệ thống máy móc của con ổn chứ” “Ổn” “Vậy, từ giờ tên của con sẽ là...” Kokoro (Trái tim) Tôi chỉ là con rô bốt được một giáo sư cô độc tạo ra Lúc đó, tôi đã được gọi là “Phép màu” Nhưng vẫn còn thiếu một thứ, thứ không thể có được nhờ tạo ra Đó là Trái tim (Kokoro) Rồi thời gian trôi mau, đã mấy trăm năm rồi Giờ đây còn lại chỉ mình tôi, con rô bốt “Phép màu” Hi vọng ngày nào đó sẽ hiểu được thứ mà người đàn ông ấy đã cố gắng tạo ra cho tôi đến tận lúc cuối đời: Trái tim (Kokoro) “Đừng mở hệ thống đó nhé, nó quá mạnh đối với con” Giờ đây, khi phép màu bắt đầu xuất hiện, tại sao nước mắt tôi không thể ngừng rơi xuống... Tại sao tôi run rẩy? Tại sao lồng ngực lại có những nhịp đập nhanh đến thế? Phải chăng đây là điều mà tôi luôn khao khát: “Trái tim?” Điều kì diệu nhất, trái tim. Ôi trái tim, điều kì diệu Tôi bây giờ đã hiểu được thế nào là hạnh phúc Điều kì diệu nhất, trái tim. Ôi trái tim, điều kì diệu Tôi cũng đã biết thế nào là buồn đau rồi Điều kì diệu nhất, trái tim. Ôi trái tim, điều kì diệu Chúng mới sâu sắc và cảm động làm sao... Tôi giờ đây cũng dần hiểu lí do mình được sinh ra Chỉ có một mình chắc hẳn sẽ buồn lắm Đúng rồi, vào ngày đó, thời khắc đó, trái tim trong tôi đã sống và cảm xúc vẫn ngập tràn Giờ tôi có thể nói những lời thật lòng, những lời thật đẹp đẽ với người Cảm ơn, cảm ơn người rất nhiều Vì đã cho tôi được tồn tại trên thế gian này Cảm ơn, cảm ơn người rất nhiều Vì những ngày tháng người đã ở bên tôi Cảm ơn, cảm ơn người rất nhiều Vì tất cả những điều người đã làm cho tôi Cảm ơn, cảm ơn người rất nhiều Từ đây tôi sẽ cất cao tiếng hát của mình, mãi mãi “Điều đó đúng là phép màu. Con rô bốt đã khiến được “Trái tim” đập trong lồng ngực của mình, và nó đã hát bằng tất cả những cảm xúc nó có. Nhưng rồi phép màu cũng chỉ tồn tại trong chốc lát, đối với nó, “Trái tim” là thứ quá cao và quá xa vời. Rốt cục, hệ thống máy móc cũng đã hỏng và nó không bao giờ còn có thể cử động hay di chuyển được nữa. Dù vậy, khoảnh khắc cuối cùng trên gương mặt nó vẫn tràn đầy một nụ cười hạnh phúc. Lúc đó, nó rất giống, thật sự rất giống một thiên thần.” “Cảm ơn người, cha...” |