Có một mùa thu anh đứng giữa nhân gian
Người đến rồi đi có bao giờ trở lại
Có chiếc lá vàng héo hắt kéo đông sang
Mộ phần ngày xanh đã vươn màu cát bụi
Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Đôi chúng ta chẳng còn nhau nữa trên cõi đời
Hương thời gian, mùi thạch thảo
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em
Lạnh lùng gom gió đuổi mây ngàn
Hỡi người khách cũ mang thu tới
Có mang em về lối mênh mang
Ngỡ ngàng giở lại ngày say ấy
Bóng gầy theo nắng mãi xa xôi...\m/
Chiều nhẹ dần qua lắng ngậm ngùi
Mơ ảo khói huyền che ngọn trúc
Bềnh bồng mây xám phủ lưng đồi
Con đường trước mặt còn xa lắm
Quán nước ven sông đã đóng rồi
Người khách qua đò không ngoảnh lại
Có gì chua chát đọng trên môi
Nắng như tờ giấy mỏng rụng bên song
Em hong gió gom lời thơ tình tự
Ngóng nỗi buồn đếm chiếc lá long đong...
Người đến rồi đi có bao giờ trở lại
Có chiếc lá vàng héo hắt kéo đông sang
Mộ phần ngày xanh đã vươn màu cát bụi
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Đôi chúng ta chẳng còn nhau nữa trên cõi đời
Hương thời gian, mùi thạch thảo
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em
bản dịch quá hay...
giai điệu miễn chê...
I.N.S.O.M.N.I.U.M