Mở đầu bằng tiếng accountic bass nhẹ nhàng nhưng cuốn ta đến cái ngưỡng cửa của quá khứ ,1 quá khứ đay nghiến, vò xé đầy chua xót nhưng cũng tồn tại 1 chút gì đó luyến tiếc.âm nhạc bỗng dưng nổi mạnh, gào thét, khi đã bước qua ngưỡng cửa ấy, và rồi quá khứ ập về...Chính vì thế nên ta khao khát đuợc lãng quên chính nó.Giá có thể chết, xuống âm ti địa ngục nhưng ta được uống nước dòng sông Lethe-nơi chứa đưng sự quên lãng. Và ắt hẳn, ta sẽ quên được em, sẽ sống 1 cuộc sống ko còn những nỗi đau cào xé khi nghĩ về em.Và rồi tôi sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình, ngọt ngào...
Vậy, em là ai?Chua xót bấy, em lại chính là nguồn sống duy nhất , là động lực thúc đẩy để tôi có thể "chạy xuyên qua màn đêm..." em là ý nghĩa để tôi tồn tại.Vì em, tôi có thể làm tất cả.Nhưng tại sao em lại xuất hiện để dày vò thân xác tôi, biến thành lưỡi dao, đâm thẳng vào tim tôi từng nhát một, lạnh lùng .Những vết thương rỉ máu, nỗi đau đớn lại ập đến.Rồi cảm giác nghẹt thở ,tắc nghẽn khi vô hình em buông chiếc thòng lọng quấn quanh cổ tôi.Tại sao? Tại sao ko mang lại cho tôi niềm hạnh phúc vô bờ ? Ta hận em. Ta muốn quên em,khát khao được quên em. lethe...:
Tôi trở lại dưới ánh đèn sáng choang, được lau sạch sẽ, ko còn tồn tại vết dơ bẩn của quá khứ hận thù.tôi đã quên được em -tiềm thức luôn bảo tôi vậy. Tôi độc đoán ,ko tình cảm,niềm ích kỷ thôi thúc, thay đổi cuộc sống của em thành cuộc sống của chính tôi. "Tôi dìm chết tình yêu trong em ",dìm chết cả những nanh vuôt đã từng xuyên thủng trái tim tôi. Tôi dây, người đã đứng dậy, ko còn phụ thuôc vào em nữa, dù tôi thay đổi, nhưng ít ra tôi ko cần em. ko còn những yếu đuối tồn tại, tôi ko phải run sợ...mãi mãi , em sẽ là quá khứ đã được tôi từ bỏ, BỊ tôi quên lãng....em, em là sự lãng quên ...
Đã bỏ death và brutal để chuyển qua nghe viking,bởi nếu cứ tiếp tục nghe death và brutal dể điên loạn quá,chuyển qua nghe viking để có đủ dũng khí đương đầu với cuộc đời tăm tối này
Vậy, em là ai?Chua xót bấy, em lại chính là nguồn sống duy nhất , là động lực thúc đẩy để tôi có thể "chạy xuyên qua màn đêm..." em là ý nghĩa để tôi tồn tại.Vì em, tôi có thể làm tất cả.Nhưng tại sao em lại xuất hiện để dày vò thân xác tôi, biến thành lưỡi dao, đâm thẳng vào tim tôi từng nhát một, lạnh lùng .Những vết thương rỉ máu, nỗi đau đớn lại ập đến.Rồi cảm giác nghẹt thở ,tắc nghẽn khi vô hình em buông chiếc thòng lọng quấn quanh cổ tôi.Tại sao? Tại sao ko mang lại cho tôi niềm hạnh phúc vô bờ ? Ta hận em. Ta muốn quên em,khát khao được quên em. lethe...:
Tôi trở lại dưới ánh đèn sáng choang, được lau sạch sẽ, ko còn tồn tại vết dơ bẩn của quá khứ hận thù.tôi đã quên được em -tiềm thức luôn bảo tôi vậy. Tôi độc đoán ,ko tình cảm,niềm ích kỷ thôi thúc, thay đổi cuộc sống của em thành cuộc sống của chính tôi. "Tôi dìm chết tình yêu trong em ",dìm chết cả những nanh vuôt đã từng xuyên thủng trái tim tôi. Tôi dây, người đã đứng dậy, ko còn phụ thuôc vào em nữa, dù tôi thay đổi, nhưng ít ra tôi ko cần em. ko còn những yếu đuối tồn tại, tôi ko phải run sợ...mãi mãi , em sẽ là quá khứ đã được tôi từ bỏ, BỊ tôi quên lãng....em, em là sự lãng quên ...