Giống như Tony Orlando khi xưa từng hát "Nếu anh không thấy một dải ruy băng vàng quanh cây sồi già, anh sẽ tiếp tục ngồi trên xe buýt, quên đi chuyện đôi ta..." Em à, ngày kia là ngày anh ra viện. Vậy là anh đã nằm viện hơn ba tháng để điều trị sau khi trót tông xe... Ba tháng không có em, ba tháng chỉ thấy mặt toàn bác sĩ với bệnh nhân cùng phòng... Ba tháng ngửi toàn mùi bông băng, thuốc đỏ... (Viết đến đây, anh chợt bật khóc dù bình thường anh vốn là người rất mạnh mẽ... Để ngày mai anh viết tiếp)
Anh thân yêu!
Em cũng sẽ chờ anh trở về như giai điệu của bài hát này. Nhưng trong em lại mang tâm trạng của chàng trai trong bài hát hơn. Vì em lo sợ rằng khi anh trở về anh đã không còn yêu em nữa và đã có một người con gái khác thế chỗ của em trong trái tim anh. Nếu thật là như thế thì em sẽ đau đớn lắm anh biết không? Nhưng em đã tự hứa với lòng mình rồi. Dù có là như thế thì em cũng sẽ đợi anh, đợi anh bao lâu cũng được vì em biết anh xứng đáng với sự chờ đợi của em. Nếu ngày anh trở về mà trái tim anh không còn là của em nữa, em cũng sẽ vui vẻ vì em biết tất cả đều do em vì em quá trẻ con và bướng bỉnh nên đã mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác chỉ đến khi anh rời xa em em mới nhận thấy mất mát với em là quá lớn. Em sẽ luôn cầu chúc cho anh, ở nơi xa anh hãy luôn giữ gìn sức khỏe và sống thật vui vẻ anh nhé. Em mãi yêu anh!
Nước Mỹ, năm 1972. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ vô danh, có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm tù là thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai- thì không thể tin đều đó. Ngày mở phiên tòa, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy Mary đang đứng khuất phía sau vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi: "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh , hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."
Trong suốt 3 năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới là người phạm tội. Năm thứ 2, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa , xa lắm và không biết khi nào mới quay trở về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ đến những dải ruy băng vàng nữa, nhớ về cô gái anh yêu lại càng không thể. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên chuyến xe bus đi thẳng ra thành phố chứ không trở về đi ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến xe, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước.
Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng được buộc vào những nhánh sồi như lá vào mùa thu.
Giống như Tony Orlando khi xưa từng hát "Nếu anh không thấy một dải ruy băng vàng quanh cây sồi già, anh sẽ tiếp tục ngồi trên xe buýt, quên đi chuyện đôi ta..." Em à, ngày kia là ngày anh ra viện. Vậy là anh đã nằm viện hơn ba tháng để điều trị sau khi trót tông xe... Ba tháng không có em, ba tháng chỉ thấy mặt toàn bác sĩ với bệnh nhân cùng phòng... Ba tháng ngửi toàn mùi bông băng, thuốc đỏ... (Viết đến đây, anh chợt bật khóc dù bình thường anh vốn là người rất mạnh mẽ... Để ngày mai anh viết tiếp)
Em cũng sẽ chờ anh trở về như giai điệu của bài hát này. Nhưng trong em lại mang tâm trạng của chàng trai trong bài hát hơn. Vì em lo sợ rằng khi anh trở về anh đã không còn yêu em nữa và đã có một người con gái khác thế chỗ của em trong trái tim anh. Nếu thật là như thế thì em sẽ đau đớn lắm anh biết không? Nhưng em đã tự hứa với lòng mình rồi. Dù có là như thế thì em cũng sẽ đợi anh, đợi anh bao lâu cũng được vì em biết anh xứng đáng với sự chờ đợi của em. Nếu ngày anh trở về mà trái tim anh không còn là của em nữa, em cũng sẽ vui vẻ vì em biết tất cả đều do em vì em quá trẻ con và bướng bỉnh nên đã mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác chỉ đến khi anh rời xa em em mới nhận thấy mất mát với em là quá lớn. Em sẽ luôn cầu chúc cho anh, ở nơi xa anh hãy luôn giữ gìn sức khỏe và sống thật vui vẻ anh nhé. Em mãi yêu anh!
Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy Mary đang đứng khuất phía sau vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi: "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh , hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."
Trong suốt 3 năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới là người phạm tội. Năm thứ 2, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa , xa lắm và không biết khi nào mới quay trở về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ đến những dải ruy băng vàng nữa, nhớ về cô gái anh yêu lại càng không thể. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên chuyến xe bus đi thẳng ra thành phố chứ không trở về đi ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến xe, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước.
Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng được buộc vào những nhánh sồi như lá vào mùa thu.