Muốn hiểu được bài này các bạn cần phải xem đoạn monologue trong đoạn video dài 10' VEVO trên youtube :), mình dịch ra đây, bản gốc các bạn có thể google "ride monologue"
***
Lúc tôi chìm trong mùa đông của cuộc đời - những người tôi gặp dọc đường chu du chính là mùa hè duy nhất. Những hình ảnh khi tôi cùng nhảy cùng khóc cùng cười với họ ru tôi ngủ hàng đêm. 3 năm mòn mỏi trên chuyến lưu diễn vô tận vòng quanh thế giới, chỉ có những ký ức về họ là đã giúp tôi trụ vững, và là những khoảng thời gian hạnh phúc thực sự duy nhất. Khi đó tôi chỉ là một cô ca sĩ không mấy tên tuổi, một người từng ôm mộng trở thành thi sĩ - nhưng vì một chuỗi biến cố, đã phải nhìn những giấc mơ ấy bị đập tan thành muôn triệu ngôi sao trên bầu trời - những ngôi sao nơi tôi đã bao lần gửi gắm những điều ước - lấp lánh những vụn vỡ. Nhưng thật sự tôi chẳng buồn, vì tôi biết cần phải có được mọi thứ ta từng khát khao rồi mất hết tất cả rồi mới biết thế nào là tự do thật sự.
Khi những người tôi từng quen phát hiện ra những điều tôi đã làm, cách mà tôi sống - họ hỏi tôi vì sao. Nhưng cố giải thích cho những người có một mái ấm cũng như không, họ không thể nào hiểu được thế nào là phải tìm kiếm bình yên nơi người dưng, là nơi đâu nằm ngủ thì nơi đấy là mái ấm.
Tôi đó giờ vẫn là một cô gái kỳ lạ, mẹ tôi bảo rằng tôi có một tâm hồn tắc kè bông. Không một kim chỉ nam nào dẫn lối cho đạo đức, không có một cá tính cố định. Trong lòng chỉ có một sự mơ hồ mênh mông và dậy sóng như biển cả. Và nếu tôi bảo rằng tôi không hề muốn mọi chuyện ra thế này thì đó chỉ là nói dối thôi - bởi vì tôi sinh ra là để làm người đàn bà bên lề. Tôi không thuộc về bất kỳ ai - tôi thuộc về tất cả mọi người, tôi là kẻ chẳng có gì, và cũng là kẻ muốn có được tất cả mọi thứ, với một khát khao cháy bỏng thèm trải nghiệm tất cả mọi thứ và một sự ham muốn tự do đến ám ảnh; sự ham muốn ấy làm tôi hoảng sợ đến mức không dám nói về nó - và nó đẩy tôi đến một cơn cuồng chu du vừa choáng ngợp, vừa say sưa.
Ngày xưa đêm đêm tôi thường cầu nguyện rằng mình sẽ tìm được những người giống mình - và cuối cùng tôi đã tìm thấy - trên những nẻo đường rộng mở. Chúng tôi chẳng có gì để mất, cũng chẳng muốn kiếm chác gì, chẳng còn gì để khao khát nữa - ngoại trừ nguyện vọng muốn biến đời mình thành kiệt tác.
LIVE FAST. DIE YOUNG. BE WILD. AND HAVE FUN.
SỐNG VỘI. CHẾT NHANH. PHÓNG TÚNG. VÀ VUI VẺ
Tôi khao khát một nước Mỹ như ngày xưa. Tôi tin tưởng vào con người tôi muốn trở thành. Tôi yêu sự tự do trên những nẻo đường xuôi ngược. Và phương châm của tôi thì đó giờ vẫn vậy - *Tôi tin vào lòng tốt của người lạ. Và khi tôi giằng xé với chính mình - Tôi Phượt. Tôi chỉ Phượt thôi*
Bạn là ai? Bạn có còn nuôi những khát khao ngông cuồng nhất của mình? Bạn có bao giờ tạo ra một cuộc sống cho chính mình, nơi bạn được tự do trải nghiệm tất cả chúng chưa? Tôi đã làm rồi. Tôi Là Một Con Điên. Nhưng Tôi TỰ DO.
***
Lúc tôi chìm trong mùa đông của cuộc đời - những người tôi gặp dọc đường chu du chính là mùa hè duy nhất. Những hình ảnh khi tôi cùng nhảy cùng khóc cùng cười với họ ru tôi ngủ hàng đêm. 3 năm mòn mỏi trên chuyến lưu diễn vô tận vòng quanh thế giới, chỉ có những ký ức về họ là đã giúp tôi trụ vững, và là những khoảng thời gian hạnh phúc thực sự duy nhất. Khi đó tôi chỉ là một cô ca sĩ không mấy tên tuổi, một người từng ôm mộng trở thành thi sĩ - nhưng vì một chuỗi biến cố, đã phải nhìn những giấc mơ ấy bị đập tan thành muôn triệu ngôi sao trên bầu trời - những ngôi sao nơi tôi đã bao lần gửi gắm những điều ước - lấp lánh những vụn vỡ. Nhưng thật sự tôi chẳng buồn, vì tôi biết cần phải có được mọi thứ ta từng khát khao rồi mất hết tất cả rồi mới biết thế nào là tự do thật sự.
Khi những người tôi từng quen phát hiện ra những điều tôi đã làm, cách mà tôi sống - họ hỏi tôi vì sao. Nhưng cố giải thích cho những người có một mái ấm cũng như không, họ không thể nào hiểu được thế nào là phải tìm kiếm bình yên nơi người dưng, là nơi đâu nằm ngủ thì nơi đấy là mái ấm.
Tôi đó giờ vẫn là một cô gái kỳ lạ, mẹ tôi bảo rằng tôi có một tâm hồn tắc kè bông. Không một kim chỉ nam nào dẫn lối cho đạo đức, không có một cá tính cố định. Trong lòng chỉ có một sự mơ hồ mênh mông và dậy sóng như biển cả. Và nếu tôi bảo rằng tôi không hề muốn mọi chuyện ra thế này thì đó chỉ là nói dối thôi - bởi vì tôi sinh ra là để làm người đàn bà bên lề. Tôi không thuộc về bất kỳ ai - tôi thuộc về tất cả mọi người, tôi là kẻ chẳng có gì, và cũng là kẻ muốn có được tất cả mọi thứ, với một khát khao cháy bỏng thèm trải nghiệm tất cả mọi thứ và một sự ham muốn tự do đến ám ảnh; sự ham muốn ấy làm tôi hoảng sợ đến mức không dám nói về nó - và nó đẩy tôi đến một cơn cuồng chu du vừa choáng ngợp, vừa say sưa.
Ngày xưa đêm đêm tôi thường cầu nguyện rằng mình sẽ tìm được những người giống mình - và cuối cùng tôi đã tìm thấy - trên những nẻo đường rộng mở. Chúng tôi chẳng có gì để mất, cũng chẳng muốn kiếm chác gì, chẳng còn gì để khao khát nữa - ngoại trừ nguyện vọng muốn biến đời mình thành kiệt tác.
LIVE FAST. DIE YOUNG. BE WILD. AND HAVE FUN.
SỐNG VỘI. CHẾT NHANH. PHÓNG TÚNG. VÀ VUI VẺ
Tôi khao khát một nước Mỹ như ngày xưa. Tôi tin tưởng vào con người tôi muốn trở thành. Tôi yêu sự tự do trên những nẻo đường xuôi ngược. Và phương châm của tôi thì đó giờ vẫn vậy - *Tôi tin vào lòng tốt của người lạ. Và khi tôi giằng xé với chính mình - Tôi Phượt. Tôi chỉ Phượt thôi*
Bạn là ai? Bạn có còn nuôi những khát khao ngông cuồng nhất của mình? Bạn có bao giờ tạo ra một cuộc sống cho chính mình, nơi bạn được tự do trải nghiệm tất cả chúng chưa? Tôi đã làm rồi. Tôi Là Một Con Điên. Nhưng Tôi TỰ DO.