cửa kính thấm đẫm nước mưa và bên tai là bản Lament...
Tiếng acoustic vang lên nhẹ nhàng, rớt xuống nơi sâu thẳm của tâm hồn rồi đọng lại như giọt sương mong manh, trong vắt... như những giọt nước mắt. Một ngày, ta vui cười xả láng, phát ngôn những câu bậy bạ, để rồi mỗi khi về nhà lại giam mình trong đêm. Một căn phòng nhỏ, một điều thuốc tàn, và một đám khói mang theo trái tim rữa nát theo tiếng mưa rơi...
Giọng hát khàn đục vang lên, như tiếng gào của một con quái vật trong lồng ngực. Nhưng nó không hề ồn ào, mà âm ỉ, rên rỉ theo từng hàng cây ướt nước mưa và gió. Ta không nhận ra giá trị của mình, không thấy mình có ý nghĩa ở cõi đời này.
Giọng hát lại đột ngột vút lên, thất thanh, như tiếng thét khi một con dao cứa nát cổ họng, rồi lại chìm trong tiếng acoustic êm dịu và não nề. Sống để làm gì đây?
Sống, chỉ để chết.
Ta không thể thoát ra vũng bùn của tuyệt vọng. Ta gào lên rằng: ta đang thay đổi số phận. Nhưng có ai biết, những gì ta làm vẫn thuộc về "số phận"? Thế nào là số phận đây? Ta không hiểu.
Rồi ta lại khóc, tiếng khóc đứt quãng, nức nở trên cái nền acoustic lại quyện vào nhau, như một chuỗi âm thanh liên miên không dứt. Một thằng đàn ông không thể nào gào to được, một thằng đàn ông không thể nào mau nước mắt như phụ nữ...
Một thằng đàn ông chỉ biết khóc trong bóng tối.
Hãy thử nhìn xung quanh xem, bao nhiêu khuôn mặt đang cười? Và có bấy nhiêu chiếc mặt nạ?
Họ luôn đeo mặt nạ, những chiếc mặt nạ trắng bệch, vô hồn.
Sự tồn tại của con người, chỉ là một bãi nôn mửa.
Tiếng acoustic, lại tiếng acoustic - đúng, dường như cả Lament chỉ có mình nó - lại vang lên, rung từng tiếng chuông vào tâm hồn này. Réo rắt theo từng giọt mưa buồn bã. Mây trời màu xám, nặng nề như một chiếc cối đá gông lên cổ ta, rồi kéo trĩu xuống. Và ta lại hét, hét bằng những tiếng man dại, miệng chảy đầy nước dãi cùng máu, đôi tay cào mạnh trên mặt đất như muốn bật móng.
"Cứu tôi với, đừng hành hạ tôi nữa!"
Muốn được gào, muốn được khóc. Khóc thật to, khóc cho thỏa, khóc để trôi đi hết nỗi buồn. Nhưng ta không thể, ta là thằng đàn ông, ta không được khóc. Mưa rào một trận, to, nhưng không lâu. Còn ta, chỉ như cơn mưa dầm ngoài kia, nhỏ bé, nhưng âm ỉ từ ngày này qua ngày khác.
Cuộc đời, chỉ như một chuyến xe tang, đi mãi. Để rồi những giấc mơ chôn chặt dưới đáy quan tài.
Ta lặng lẽ nhấm nháp ly cà phê đen với vị đắng nghét trong cổ họng. Và sau đó ta lại lang thang trong mưa...
___ Choáng váng , thất vọng , Nó lê từng bước nặng nề ....... Cô độc , lẻ loi giữa dòng người đông đúc ....... Lê bước về nhà , Nó tự giam mình lại , với tay nhấn vội cái máy tính cũ kĩ ... Nó hòa mình vào cái không gian tăm tối của Doom Metal , cái không gian tuyệt vọng của Lament như cố tìm kiếm một nỗi đau khác để che dấu nỗi đau trong lòng ...... Khát khao lớn nhất của cuộc đời nó .... Mãi mãi nó chẳng còn cơ hội thực hiện nữa rồi ...... Tất cả những gì nó cố chôn chặt lại mò dậy , quẫy đạp trong đầu như muốn xé tung óc Nó
___ Guitar acoustic , tiếng guitar nhẹ nhàng sâu lắng như một bản Romance ..... Tiếng guitar êm ả như tuổi thơ ngọt ngào , dịu ấm ngày nào ..... nhưng những phút giây ngọt ngào ấy chẳng bao nhiêu ...... văng vẳng từ một nơi nào đó là tiếng gầm gừ uất nghẹn cổ họng , cái uất nghẹn của một quá khứ ảo mộng , cái uất nghẹn của một hiện tại u ám , cái uất nghẹn của một tương lai vô vọng ............ Hà ..... cứ uất hận đi , mày có giãy dụa cũng vậy thôi , cuộc đời vẫn trôi , vẫn êm đềm giả dối một cách nhàm chán ....... Bắt gặp lại Ta với tiếng thở dài đứt đoạn mỗi khi lang thang một mình , khi cô lạnh trong bóng đêm ..............
___ Rồi mày cũng phải nhận ra ... Uh ... chẳng được gì đâu ........ Rồi mày thỏa hiệp , mày cố tự lừa phỉnh mình : Thế thôi , sống thế là được rồi ......... Nhưng mày đâu có thể giam cầm được cái Tâm của mày ..... nó lại gào thét , gào thét một cách vô vọng , vùng vẫy trong vũng bùn nhơ nhớp của sự tuyệt vọng , bế tắc ......... Hà .............. Nhận ra rồi thì mày làm gì chứ ..... Tiếng gào của mày ..... Nó làm lạnh cả tim tao đấy ...... Nhưng mãi mãi ........ Mãi mãi nó vẫn chỉ là tiếng gào tuyệt vọng mà thôi
___ Khóc , mày khóc đấy à ........ Hà , người ta bảo đàn ông ko được khóc cơ mà , nước mắt của người đàn ông là Máu , là Huyết Lệ cơ mà ................. Thấy chưa , giả dối , tất cả là giả dối , ngay cả khóc mà mày cũng dám bật ra đâu , sao cứ phải nuốt vào thế , sao cứ phải nấc lên nghẹn ngào thế , sao cứ phải che dấu cái Tâm lạnh lẽo cô độc của mày thế .....
___ Hà ..... Lại những tiếng guitar nhẹ nhàng da diết , lại những tiếng keyboard vang vọng như tiếng chuông nguyện hồn ai ...... Mày lại cô gắng cặm cụi sống một cuộc sống cam chịu ...... Nhưng tao biết mà ........ Đúng rồi đấy , khóc to lên , gào to lên , Tao thèm như mày lắm , được khóc , được gào để cho nước mắt mặn chát bờ môi , để cho cổ họng vỡ òa những cô quạnh , uất u , để nỗi buồn này mãi theo nước mắt trôi đi ,
___ Một mình trên con đường dài tăm tối ... những bước đi nhạt nhòa trong mưa ... ánh sáng mờ mờ phía cuối con đường làm mày thêm hy vọng .... Bước đi với những ảo giác nhạt nhòa ta mơ hồ , rồi mày nhận thấy địa ngục nơi cuối con đường .... Những tiếng Guitar cứ vang mãi, vang mãi như con đường đau khổ này không bao giờ chấm dứt ...........
___ Người ta bảo , Đàn ông phải như con sư tử , chỉ thích một mình gặm liếm vết thương ......... Khờ , khờ hết sức ....... mày cũng khát khao lắm chứ , một ai đó để chia sẻ , một ai đó để yêu thương , một ai đó để kéo mày ra khỏi cái vũng lầy nhầy nhụa đó .............. Một .... ai .......... đó .......... phải không ???
Cố hi vọng để rồi lại thất vọng.
Cố sống để lại tìm đến cái chết...
càng nghe càng bi thảm, càng muốn nghe, muốn được phá tung tất cả cho nó ra sao nó ra...................
Đây là một bài hát rất tuyệt vời, còn trên cả tuyệt vời là khác! Trong bài hát có một số câu nhưng chỉ như là lời thở than nên không có lyric, hầu hết mọi "nhân" mê Rock đều search lyrics bài hát này nhưng vô vọng! Death đã cập nhật lại link mp3, mời bà con vô nghe, không nghe phí đó! ^^
cửa kính thấm đẫm nước mưa và bên tai là bản Lament...
Tiếng acoustic vang lên nhẹ nhàng, rớt xuống nơi sâu thẳm của tâm hồn rồi đọng lại như giọt sương mong manh, trong vắt... như những giọt nước mắt. Một ngày, ta vui cười xả láng, phát ngôn những câu bậy bạ, để rồi mỗi khi về nhà lại giam mình trong đêm. Một căn phòng nhỏ, một điều thuốc tàn, và một đám khói mang theo trái tim rữa nát theo tiếng mưa rơi...
Giọng hát khàn đục vang lên, như tiếng gào của một con quái vật trong lồng ngực. Nhưng nó không hề ồn ào, mà âm ỉ, rên rỉ theo từng hàng cây ướt nước mưa và gió. Ta không nhận ra giá trị của mình, không thấy mình có ý nghĩa ở cõi đời này.
Giọng hát lại đột ngột vút lên, thất thanh, như tiếng thét khi một con dao cứa nát cổ họng, rồi lại chìm trong tiếng acoustic êm dịu và não nề. Sống để làm gì đây?
Sống, chỉ để chết.
Ta không thể thoát ra vũng bùn của tuyệt vọng. Ta gào lên rằng: ta đang thay đổi số phận. Nhưng có ai biết, những gì ta làm vẫn thuộc về "số phận"? Thế nào là số phận đây? Ta không hiểu.
Rồi ta lại khóc, tiếng khóc đứt quãng, nức nở trên cái nền acoustic lại quyện vào nhau, như một chuỗi âm thanh liên miên không dứt. Một thằng đàn ông không thể nào gào to được, một thằng đàn ông không thể nào mau nước mắt như phụ nữ...
Một thằng đàn ông chỉ biết khóc trong bóng tối.
Hãy thử nhìn xung quanh xem, bao nhiêu khuôn mặt đang cười? Và có bấy nhiêu chiếc mặt nạ?
Họ luôn đeo mặt nạ, những chiếc mặt nạ trắng bệch, vô hồn.
Sự tồn tại của con người, chỉ là một bãi nôn mửa.
Tiếng acoustic, lại tiếng acoustic - đúng, dường như cả Lament chỉ có mình nó - lại vang lên, rung từng tiếng chuông vào tâm hồn này. Réo rắt theo từng giọt mưa buồn bã. Mây trời màu xám, nặng nề như một chiếc cối đá gông lên cổ ta, rồi kéo trĩu xuống. Và ta lại hét, hét bằng những tiếng man dại, miệng chảy đầy nước dãi cùng máu, đôi tay cào mạnh trên mặt đất như muốn bật móng.
"Cứu tôi với, đừng hành hạ tôi nữa!"
Muốn được gào, muốn được khóc. Khóc thật to, khóc cho thỏa, khóc để trôi đi hết nỗi buồn. Nhưng ta không thể, ta là thằng đàn ông, ta không được khóc. Mưa rào một trận, to, nhưng không lâu. Còn ta, chỉ như cơn mưa dầm ngoài kia, nhỏ bé, nhưng âm ỉ từ ngày này qua ngày khác.
Cuộc đời, chỉ như một chuyến xe tang, đi mãi. Để rồi những giấc mơ chôn chặt dưới đáy quan tài.
Ta lặng lẽ nhấm nháp ly cà phê đen với vị đắng nghét trong cổ họng. Và sau đó ta lại lang thang trong mưa...
Đi mãi, đi để quên cuộc đời này.
___ Guitar acoustic , tiếng guitar nhẹ nhàng sâu lắng như một bản Romance ..... Tiếng guitar êm ả như tuổi thơ ngọt ngào , dịu ấm ngày nào ..... nhưng những phút giây ngọt ngào ấy chẳng bao nhiêu ...... văng vẳng từ một nơi nào đó là tiếng gầm gừ uất nghẹn cổ họng , cái uất nghẹn của một quá khứ ảo mộng , cái uất nghẹn của một hiện tại u ám , cái uất nghẹn của một tương lai vô vọng ............ Hà ..... cứ uất hận đi , mày có giãy dụa cũng vậy thôi , cuộc đời vẫn trôi , vẫn êm đềm giả dối một cách nhàm chán ....... Bắt gặp lại Ta với tiếng thở dài đứt đoạn mỗi khi lang thang một mình , khi cô lạnh trong bóng đêm ..............
___ Rồi mày cũng phải nhận ra ... Uh ... chẳng được gì đâu ........ Rồi mày thỏa hiệp , mày cố tự lừa phỉnh mình : Thế thôi , sống thế là được rồi ......... Nhưng mày đâu có thể giam cầm được cái Tâm của mày ..... nó lại gào thét , gào thét một cách vô vọng , vùng vẫy trong vũng bùn nhơ nhớp của sự tuyệt vọng , bế tắc ......... Hà .............. Nhận ra rồi thì mày làm gì chứ ..... Tiếng gào của mày ..... Nó làm lạnh cả tim tao đấy ...... Nhưng mãi mãi ........ Mãi mãi nó vẫn chỉ là tiếng gào tuyệt vọng mà thôi
___ Khóc , mày khóc đấy à ........ Hà , người ta bảo đàn ông ko được khóc cơ mà , nước mắt của người đàn ông là Máu , là Huyết Lệ cơ mà ................. Thấy chưa , giả dối , tất cả là giả dối , ngay cả khóc mà mày cũng dám bật ra đâu , sao cứ phải nuốt vào thế , sao cứ phải nấc lên nghẹn ngào thế , sao cứ phải che dấu cái Tâm lạnh lẽo cô độc của mày thế .....
___ Hà ..... Lại những tiếng guitar nhẹ nhàng da diết , lại những tiếng keyboard vang vọng như tiếng chuông nguyện hồn ai ...... Mày lại cô gắng cặm cụi sống một cuộc sống cam chịu ...... Nhưng tao biết mà ........ Đúng rồi đấy , khóc to lên , gào to lên , Tao thèm như mày lắm , được khóc , được gào để cho nước mắt mặn chát bờ môi , để cho cổ họng vỡ òa những cô quạnh , uất u , để nỗi buồn này mãi theo nước mắt trôi đi ,
___ Một mình trên con đường dài tăm tối ... những bước đi nhạt nhòa trong mưa ... ánh sáng mờ mờ phía cuối con đường làm mày thêm hy vọng .... Bước đi với những ảo giác nhạt nhòa ta mơ hồ , rồi mày nhận thấy địa ngục nơi cuối con đường .... Những tiếng Guitar cứ vang mãi, vang mãi như con đường đau khổ này không bao giờ chấm dứt ...........
___ Người ta bảo , Đàn ông phải như con sư tử , chỉ thích một mình gặm liếm vết thương ......... Khờ , khờ hết sức ....... mày cũng khát khao lắm chứ , một ai đó để chia sẻ , một ai đó để yêu thương , một ai đó để kéo mày ra khỏi cái vũng lầy nhầy nhụa đó .............. Một .... ai .......... đó .......... phải không ???
THANKS
Cố sống để lại tìm đến cái chết...
càng nghe càng bi thảm, càng muốn nghe, muốn được phá tung tất cả cho nó ra sao nó ra...................
sẽ ổn thui áh.