Ngày Cuối
Anh nheo mắt lại, trên con đường gió thổi lạnh căm,
Hai bàn tay ta quấn quýt vùi trong túi.
Ngày đầu tiên bắt gặp, em chỉ để tâm đến đôi giày cũ của mình,
Khi đâm sầm vào nhau; lúc anh vừa chia tay,
Và đôi gò má chan đầy trong nước mắt.
Mọi người sợ phải gần nhau, vì họ biết nỗi đau khi nói lời từ biệt,
Nhưng sự liên kết vô hình giữa ta cứ thế lớn lên,
Để nuôi dưỡng lương duyên này mãi mãi, mãi mãi.
Mỗi ngày em sống như người bị bám đuổi,
Dùng những lý do "biết từ bỏ, là kẻ đã trưởng thành",
Em đơn thuần lẫn vào đám đông, thẩn thơ nhìn trời,
Nhưng giờ đây, em muốn mạnh mẽ hơn. Vì không muốn đánh mất thế giới ấy.
Những lúc ta đau khi cuộc đời không được mỹ mãn,
Hơi ấm từ bàn tay anh phủ quanh bàn tay em,
Là điều em muốn được bảo bọ
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát