There are few who'd deny, at what I do I am the best For my talents are renowned far and wide When it comes to surprises in the moonlit night I excel without ever even trying With the slightest little effort of my ghostlike charms I have seen grown men give out a shriek With the wave of my hand, and a well-placed moan I have swept the very bravest off their feet Yet year after year, it's the same routine And I grow so weary of the sound of screams And I, Jack, the Pumpkin King Have grown so tired of the same old thing Oh, somewhere deep inside of these bones An emptiness began to grow There's something out there, far from my home A longing that I've never known I'm a master of fright, and a demon of light And I'll scare you right out of your pants To a guy in Kentucky, I'm Mister Unlucky And I'm known throughout England and France And since I am dead, I can take off my head To recite Shakespearean quotations No animal nor man can scream like I can With the fury of my recitations But who here would ever understand That the Pumpkin King with the skeleton grin Would tire of his crown, if they only understood He'd give it all up if he only could Oh, there's an empty place in my bones That calls out for something unknown The fame and praise come year after year Does nothing for these empty tears | Có những kẻ không thừa nhận rằng với những gì đã làm, ta là số 1 Với tài năng được ca ngợi khắp mọi nơi. Khi nó đến bất ngờ vào 1 đêm sáng trăng. Ta vượt trội hơn bất cứ ai mà chẳng phải cố gắng gì. Chỉ cần tỏ ra một chút cuốn hút trong vẻ quyến rũ ma quái. Ta đã làm những gã đàn ông to lớn phải thét lên kinh hãi. Chỉ một cái vẫy tay và một cánh đồng hoang ghê rợn Ta đã quét sạch mọi dấu vết của những kẻ dũng cảm nhất. Thời gian trôi qua Năm này qua năm khác như một cái vòng luẩn quẩn Và ta bắt đầu thấy thấy kiệt sức với những âm thanh của sự sợ hãi Ta, Jack , vị vua Bí Ngô Nay đã trở nên mệt mỏi với những thứ cũ kĩ. Ở nơi nào đó tận sâu trong xương tuỷ Nỗi cô đơn dường như đang lớn dần Có nơi nào đó xa thật xa chốn quê nhà Một nơi nào đó ta không hề biết tới từ trước đến nay. Ta là chúa tể của sự sợ hãi , là con quỷ của ánh sáng Ta làm con người sợ đến ngừng hơi thở Với những gã ở Kentucky, Ta mệnh danh là quý ngài Bất Hạnh Từ Anh cho đến Pháp mọi người đều biết đến sự hiện diện của ta… Kể từ khi chết, ta có thể nhấc bỏ cả đầu ra và ngồi lẩm nhẩm những vần thơ của gã Shakespear nào đó không 1 loài ác thú hay 1 kẻ tội phạm nào gieo rắc nỗi sợ hãi như thế. Với sự cay độc ẩn trong lời nói. Nhưng ngoài kia ai có thể thấu hiểu Rằng vị vua với nụ cười xương xẩu rộng ngoác Đã mệt mỏi với vương miện trên đầu Liệu họ có hiểu được rằng Ta sẵn sàng từ bỏ mọi thứ nếu có thể…. Ở nơi nào đó trống rỗng trong xương tuỷ Có cái gì đó không rõ ràng Năm này qua năm khác, sự ca tụng và tán dương Không làm vơi đi những giọt nước mắt cô độc |