I've got a cupboard with cans of food Filtered water, and pictures of you And I'm not coming out until this is all over And I'm looking through the glass Where the light bends at the cracks And I'm screaming at the top of my lungs Pretending the echoes belong to someone Someone I used to know And we become silhouettes When our bodies finally go I wanted to walk though the empty streets And feel something constant under my feet But all the news reports recommended that I stay indoors Because the air outside will make Our cells divide at an alarming rate Until our shells simply cannot hold All our insides in, and that's when we'll explode (And it won't be a pretty sight) And we'll become silhouettes When our bodies finally go | Anh có một kệ chứa đầy đồ hộp Nước lọc và những bức hình của em Và anh sẽ không bước ra ngoài đến khi chuyện này chấm dứt Và anh nhìn xuyên qua tấm kính Nơi anh sáng bẻ cong thành những vết nứt Và anh thét lên hết sức của mình Giả vờ như những tiếng vọng thuộc về ai đó Một người anh đã từng quen Và chúng mình sẽ trở thành những chiếc bóng Khi cơ thể chúng mình cuối cùng buông xuôi Anh muốn bước qua những con phố vắng Và cảm nhận điều gì đó cố níu dưới chân mình Nhưng tất cả những bài báo đều khuyên anh nên ở nhà Bởi vì không khí bên ngoài sẽ khiến cho Những tế bào phân chia ở mật độ đáng báo động Cho đến khi cái vỏ che chắn đơn thuần không thể giữ nổi Tất cả những gì bên trong chúng mình Và đó là lúc chúng mình sẽ nổ tung (Và đó sẽ không là một cảnh đẹp) Và chúng mình sẽ trở thành những chiếc bóng Khi cơ thể chúng mình cuối cùng buông xuôi |