Hello Darkness my old friend, I've come to talk with you again, Because a vision softly creeping left its seeds while I was sleeping and the vision that was planted in my brain, still remains within the Sounds of Silence In restless dreams I walked alone Narrow streets of cobblestone, 'Neath the halo of a street lamp, I turned my collar to the cold and damp When my eyes were stabbed by the flash of a neon light That split the night And touched the sound of silence. And in the naked light I saw Ten thousand people, maybe more. People talking without speaking, People hearing without listening, People writing songs that voices never share And no one dared Disturb the sound of silence. "Fools" said I,"You do not know Silence like a cancer grows. Hear my words that I might teach you, Take my arms that I might reach you." But my words like silent raindrops fell, And echoed In the wells of silence And the people bowed and prayed To the neon god they made. And the sign flashed out its warning, In the words that it was forming. And the signs said, The words of the prophets are written on the subway walls And tenement halls. And whisper in the sounds of silence. | Chào bóng tối bạn già của tôi, Tôi lại tới lảm nhảm nữa này Vì một ảo ảnh nhạt nhoà đã lén trườn đi và bỏ lại hạt giống khi tôi ngủ và ảo ảnh ấy Đã nảy mầm trong trí óc tôi, Vẫn còn đó tàn tích bên trong Thanh âm của sự lãng quên Giấc mơ tôi không chút thanh thản, cô độc mà đi Nhỏ hẹp những con đường sỏi đá, Rọi soi dưới ánh đèn đường, Sự ẩm ướt và lạnh lẽo khiến tôi nới cổ áo Khi ánh đèn neon chọc thẳng vào mắt tôi Bóng đêm vỡ vụn Và chạm tới thanh âm của sự lãng quên Dưới ánh đèn trơ trụi tôi thấy Có lẽ hơn mười ngàn người chi đó Trò chuyện mà không nói, Nghe mà chẳng lắng nghe, Viết những bài ca chẳng được cất lên cho người khác Và chẳng ai dám Xáo trộn thanh âm của sự lãng quên “Ngu ngốc” Tôi nói”Mấy người không biết sao Sự lãng quên như ung thư lan rộng Nghe tôi đi và có thể lắm tôi sẽ chỉ cho mấy người, Bắt tay tôi và có thể lắm tôi sẽ chìa cho mấy người” Nhưng từng từ tôi reo như hạt mưa bị quên lãng, Và dội lại, Sự lãng quên sâu thẳm Con người rồi đã cúi đầu và cầu nguyện Vị thần đèn mà họ tạo ra Từng ký hiệu sáng lên cảnh báo Với từ ngữ dần được tạo hình Những ký hiệu đó nói, từ ngữ của những giáo đồ được viết ở tường đường xe điện ngầm Và cả đại sảnh những toà nhà Và thì thầm trong âm thanh của sự lãng quên |