Ánh sáng vụt tắt và ta vô phương cứu rỗi
Những ngọn triều ta cố gắng bơi qua
Dìm ta xuống trên đôi chân rã rời
Ôi ta cầu xin, ta van nài, hát lên
Hàng vạn lời chưa một lần thốt nên
Hãy bắn rơi trái táo trên đầu ta
Một rắc rối khó mà gọi tên
Những con hổ đang chờ đợi thuần hoá, hát lên
Ngươi là
Người là
Niềm hoang mang mãi không thôi
Những bức tường khép kín và những chiếc đồng hồ tích tắc
Sẽ quay lại và đưa ngươi về nhà
Ta không thể nào ngừng được, như ngươi biết bây giờ, lời ca
Cứ tuôn trào ra trên những biển sóng
Những cơ hội bị bỏ lỡ đáng nguyền rủa
Ta là một phần của phương thuốc chăng?
Hay ta là một phần của căn bệnh? Hát lên
Ngươi là, ngươi là, ngươi là
Ngươi là, ngươi là, ngươi là
Và không gì khác có thể sánh nổi
Và không gì
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát