Tôi cất tiếng hát vào buổi sáng đẹp trời này, một lời nhắn đã quá cũ
Tôi không biết rõ anh lắm nhưng tôi không bao giờ mệt mỏi về điều đó
Số 99: Là Chính Tôi
Tôi là ngọn núi đã chuyển dời
Tôi là dòng sông đã cạn khô
Tôi là đại dương không còn gì trôi nổi
Tôi là bầu trời không một cánh chim bay
Tôi là mặt trời không còn toả nắng ấm
Tôi là vầng trăng không còn sáng tỏ
Tôi là đôi môi chẳng hé cười
Tôi là ngôn từ không ai muốn thốt ra
[Đứa bé nói:]
Con không muốn,
Ông ấy không tìm thấy ai cả khi nào còn lẩn quẩn trong bãi đá ngầm
Con thấy ông ấy trong mơ
Tôi là ngọn núi đã chuyển dời
Tôi là kẻ trốn tránh không có chân để chạy
Tôi là giáo sư không có bục thuyết giảng
Nôn ra bài giảng cứ dài dài mãi....
Nếu lấy tất cả thứ này đem chô
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát
Cách sử dụng: Đóng lại
Điền vào chỗ trống, bạn có thể nhấn nút Pause trên trình nghe nhạc để dừng lại trong khi điền
Nhấn phím Tab để chuyển qua ô kế tiếp, nhấn Enter để Submit bài
www.loidich.com