Ghế trống trơn bên dãy bàn trơ trọi (*)
Nỗi bi thương không cất nổi thành lời
Niềm đau kia vẫn trở qua trở lại
Ghế trống trơn bên dãy bàn trơ trọi
Các bạn tôi đi mãi…chẳng quay về
Họ đã bàn cách mạng chốn này, quán cà phê
Lửa hờn căm họ thắp lên từ đó
“Vì ngày mai”, họ hát lên rộn rã
Và ngày mai chẳng tới bao giờ
Từ bàn trống nơi góc quán kia
Họ thấy cả hoàn cầu hồi sinh rực rỡ
Họ vùng lên, cất cao tiếng hát
Và giờ đây, tôi còn như nghe được
Những lời ca họ hát tự hôm nào
Tiếng hát thành lời nhắn cuối vút cao
Nơi chiến lũy lẻ loi, khi bình minh ló rạng…
Hãy tha thứ cho tôi, hỡi bạn
Tôi còn đây, các cậu đã đi rồi
Nỗi bi thương không cất nổi thành lời
Niềm đau kia vẫn trở qua ... nhức nhối
Những bóng ma trên thành cửa sổ (
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát