Một giấc mơ, ta thức giấc. Bầu trời với những đám mây nhạt nhòa
Xa thật xa, một cơn mưa. Ta cúi đầu.
Qua khung cửa đoàn tàu, mặt trời tỏa rạng
Rực rỡ đến mức ta phải nheo mắt lại
Chỗ ngồi đảo ngược
Ta không thể đứng vững
Ah, ta hiểu rồi.
Vậy là những điều như thế ngay từ đầu đã chẳng tồn tại.
Cũng tốt thôi, lúc nào chẳng vậy.
Nhìn vào một giấc mơ, một nơi ta đã tới
Chỉ còn là một "Nhà máy nghiền nát giấc mơ"
Nơi trái tim ta vỡ vụn, trong một tương lai mơ hồ
Đó là, đó là,
"Hiện thực" mà đáng lẽ ra ta phải biết từ lâu.
Ta hiện lên trong một giấc mơ
Và trong giấc mơ đó ta chìm xuống
Khi ta tới nơi,
Không còn ai ở đó
Trái tim lạc lối,
Lơ lửng trên bề mặt của một giai điệu mơ hồ