Ta nghĩ rằng ta biết em là ai
Nhưng ta lại chẳng biết mình là ai nữa,
Ta chẳng thấy những điều được ẩn dấu
Trong tâm hồn trống vắng của ta,
Ta chẳng thấy gì quanh bức màn che,
ở vẻ bên ngoài của em, em hỡi
Và vết rạn trở nên không thể hàn gắn
Đã xảy đến với hai ta mất rồi.
Người yêu hỡi!
Hãy lắng nghe cơn gió đang hát trên ngọn cỏ,
Khi em ngã mình vào giấc thảnh thơi
Hãy lắng nghe tiếng khóc của dòng sông chảy
Trong cái lạnh của mùa thu em ơi!
Trước khi ta khép chặt đôi cánh cửa
Tận trong đáy sâu thẳm cõi tâm hồn
Thì em ơi, em ơi có biết
Đêm tối đời ta em là ánh trăng soi!
Có những bí mật mà ta khám phá
Đã vùi chôn trong bầu ngực lạnh căm
Và những lời mà ta từng thốt đó
Đã được mang đi bởi ánh bình minh.
Những sợi dây mà hai ta kết lại,
G
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát