KỂ TỪ NGÀY MỌI THỨ ĐÃ VỠ TAN
Thế là từ đây đã thiếu vắng một nụ cười
Lời nói cay độc đưa anh đến thế giới của cô đơn
Khi điệu yêu kiều đã ngừng trên môi em màu mọng đỏ
Để lại mùa đông phủ tuyết rơi đầy che lấp bao hy vọng
Tiết trời đông đặc cơn mơ bàng hoàng trước ác mộng đau thương
Giờ đường anh bước là con đường hiu quạnh, lối nhỏ xưa về cũng ngập tràn suy nghĩ đắng cay
Cái gì gọi là duyên dáng thanh tao con tim anh đã không còn cảm giác
Trong cánh cổng khép ngoài hiên đã vắng tiếng ai nói cười, sau song cửa sổ cài then đâu mất rồi linh hồn tràn nhựa sống
Khi anh bước đi mặt đất dưới chân như tan ra thành mảnh vụn...
Cô ấy là vầng dương sáng ngời nhưng giờ đây áng hào quang kia lại nhạt nhoà tan biến
Đêm tối đặc lại xung qua
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát
Cách sử dụng: Đóng lại
Điền vào chỗ trống, bạn có thể nhấn nút Pause trên trình nghe nhạc để dừng lại trong khi điền
Nhấn phím Tab để chuyển qua ô kế tiếp, nhấn Enter để Submit bài
www.loidich.com