The Day It All Came Down - Insomnium
Artist: Insomnium
Country: Finland
Album: Since the day it all came down
Year: 2004
Genre: Melodic Death Metal
LỜI BÀI HÁT
THE DAY IT ALL CAME DOWN
From now on there's an abscence of smile
Foul voices welcome me to loneliness
Graceful tunes on her lips have now ceased
This winter's here to surpass all the hopes
And dreams succumb to nightmares and freezing air
Now lonely is my road, path paved with bitter thoughts
Conception of beauty excluded from this heart
Within closed doors no-one speaks, behind barred windows no soul lives
As I walk the soil beneath my feet is crumbling...
She was my sun and now the light has faded away
Night condensing around me, leading astray
Shining image torn down, remembrance of her fades
Left but anguish and shame to haunt me in the shades
Should I be content with the memory of the life I had?
Or is the Hell knowing what we could have become?
- Quite indifferent as the tides of time have now turned
And the past is buried in a drift of whirling snow
...White sheet covering all things left behind...
And from now on there's an abscence of hope...
She was my sun and now the light has faded away
Night condensing around me, leading astray
Shining image torn down, remembrance of her fades
Left but anguish and shame to haunt me in the shades
So be it, perdition is my home,
Since the day it all came down
LỜI DỊCH
Thế là từ đây đã thiếu vắng một nụ cười
Lời nói cay độc đưa anh đến thế giới của cô đơn
Khi điệu yêu kiều đã ngừng trên môi em màu mọng đỏ
Để lại mùa đông phủ tuyết rơi đầy che lấp bao hy vọng
Tiết trời đông đặc cơn mơ bàng hoàng trước ác mộng đau thương
Giờ đường anh bước là con đường hiu quạnh, lối nhỏ xưa về cũng ngập tràn suy nghĩ đắng cay
Cái gì gọi là duyên dáng thanh tao con tim anh đã không còn cảm giác
Trong cánh cổng khép ngoài hiên đã vắng tiếng ai nói cười, sau song cửa sổ cài then đâu mất rồi linh hồn tràn nhựa sống
Khi anh bước đi mặt đất dưới chân như tan ra thành mảnh vụn...
Cô ấy là vầng dương sáng ngời nhưng giờ đây áng hào quang kia lại nhạt nhoà tan biến
Đêm tối đặc lại xung quanh anh, dẫn đôi chân trần lạc lối
Hình ảnh lung linh phảng phất, rùng mình nhớ lại bóng dáng người nhạt phai
Còn lại gì đây ngoài khổ đau nghẹn ngào ám ảnh anh nơi nhân tình u ám
Dòng hồi ức cuộc đời đã qua anh có nên chấp nhận?
Hay chỉ nơi âm ti sâu thẳm mới biết được ngày sau ta sẽ ra sao?
Hờ hững vô tình, dòng chảy thời gian lại trở mình cuộn sóng
Bão tuyết quay cuồng, chôn vùi những ngày xưa
...Sau lưng tất cả chìm trong lòng chiếc khăn tuyết trắng...
Thế là từ đây đã vắng ngày hy vọng...
Cô ấy là vầng dương sáng ngời nhưng giờ đây áng hào quang kia lại nhạt nhoà tan biến
Đêm tối đặc lại xung quanh anh, dẫn đôi chân trần lạc lối
Hình ảnh lung linh phảng phất, rùng mình nhớ lại bóng dáng người nhạt phai
Còn lại gì đây ngoài khổ đau nghẹn ngào ám ảnh anh nơi nhân tình u ám
Đành như vậy, kiếp trầm luân nơi mịt mù dương thế,
Kể từ ngày mọi thứ đã vỡ tan