LỜI BÀI HÁT

poppy ...

Now and then I'm scared, when I seem to forget how sounds become words or even sentences ...
No, I don't speak anymore and what could I say, since no-one is there and there is nothing to say ...

So, I prefer to lie in darkest silence alone ... listening to the lack of light, or sound, or someone to talk to, for something to share ...- but there is no hope and no-one is there.

No, no, no ...- not one living soul and there is nothing (left) to say, in darkness I lie all alone by myself, sleeping most of the time to endure the pain.

I am not breathing a word, I haven't spoken for weeks and yet the mistress inside me is (secretly) straining her ears.
But there is no-one, and it seems to me at times that with every passing hour another word is leaving my mind ...

I am the mistress of loneliness, my court is deserted but I do not care.
The presence of people is ugly and cold and something I can neither watch nor bear.

So, I prefer to lie in darkness silence alone, listening to the lack of light, or sound, or someone to talk to, for something to share ...- but there is no hope and no-one is there.

No, I don't speak anymore and what should I say, since no- one is there and there is nothing to say?
All is oppressive, alles ist schwer, there is no-one and NO-ONE IS THERE ...

Đăng hoặc sửa bản dịch

LỜI DỊCH

pe tho sun rang Cập nhật: poppy / 31-10-2008...
Đôi khi tôi sợ hãi,
Khi dường như tôi quên đi âm thanh trở thành từ ngữ ra sao hay thậm chí là những câu văn..
Không,tôi không nói thêm một lời nào nữa
Và tôi có thể nói điều gì đây,
từ khi nơi đó chẳng còn ai và chẳng còn điều gì để nói..

Vì vậy mà tôi chỉ muốn nằm trong bóng tối đen kịt cô đơn yên tĩnh mình tôi..
Lắng nghe thứ ánh sáng mờ ảo,hay âm thanh,
hay một ai đó đang trò chuyện,một điều gì đó để sẻ chia..
Nhưng vô vọng và nơi đó chẳng có ai

Không,không..chẳng còn một linh hồn sống sót,
và chẳng điều gì sót lại để nói,bản thân tôi nằm cô đơn trong bóng tối
Hầu hết thời gian chìm vào giấc ngủ cam chịu nỗi đau
(TT_TT)

Không phí lời,nhiều tuần trôi qua tôi chẳng hề hé môi
Và tuy nhiên điều làm chủ tâm trí tôi một cách bí ẩn khiến cô ấy phải tò mò lắng nghe
Nhưng chẳng có một ai,và dường như đối với tôi nhiều khi từng giờ trôi qua lại một từ ngữ rời bỏ tâm trí...

Tôi làm chủ sự cô đơn,sân nhà bỏ hoang nhưng tôi chẳng quan tâm
Sự có mặt của những người xấu xa,lạnh lùng
và những điều mà tôi cũng không muốn xem hay chịu đựng

Vì vậy mà tôi chỉ muốn nằm trong bóng tối đen kịt cô đơn yên tĩnh mình tôi..
Lắng nghe thứ ánh sáng mờ ảo,hay âm thanh,
hay một ai đó đang trò chuyện,một điều gì đó để sẻ chia..
Nhưng vô vọng và nơi đó chẳng có ai

Không,tôi chẳng nói một lời nào nữa,
và tôi nên nói điều gì đây,
Từ khi không còn ai nơi đó và chẳng có gì để nói?
Mọi áp bức,???^^,không có một ai,không một ai ở nơi đó...

Cảm nhận của bạn

Đăng nhập để đăng cảm nhận

Cảm nhận của thành viên | Xem hết

Xem hết các bình luận