The Total Absence Of Light (Act I) - Odes Of Ectasy
LỜI BÀI HÁT
I'm the cries
The cries of all the weak
I'm the lies
The lies that feed you (for) years
I'm the dreams
The dreams that fade as time pass
I'm the drug
The drug that fondles your grief
I'm the hope
The hope that never lived
I'm the storm
The storm you fear to deal with
In your minds
The death of sanity
In your lifes
The misery always reigns
In your eyes
The total absence of light
Death is my
My reason to exist
Time is my
My worst of (all) enemies
Life is my
My doom for (the) years to come
The cries of all the weak
The lies that feed you (for) years
The dreams that fade as time pass
The drug that fondles your grief
The hope that never lived
The storm you fear to deal with
The death of sanity
The misery which reigns
The total absence of light
"We are like certain senses scattered wide
That have no hope of ever reuniting
All nature in our nerves falls in confusion
We ache in both our body and recollection
All things reject us, and all poetry
Fills us with envy as our last asylum"
LỜI DỊCH
Giọt nước mắt của những kẻ yếu đuối
Ta là lời nói dối
Lời nói dối đã nuôi nấng ngươi qua bao năm tháng
Ta là những giấc mơ
Những giấc mơ nhạt nhoà theo thời gian
Ta là liều thuốc
Liều thuốc xoa dịu nỗi đau của ngươi
Ta là niềm hi vọng
Niềm hi vọng chưa bao giờ tồn tại
Ta là bão tố
Cơn bão mà ngươi sợ phải đối mặt
Trong đầu ngươi
Đã không còn sự minh mẫn
Trong đời ngươi
Đau khổ luôn ngự trị
Trong mắt ngươi
Tương lai luôn mờ mịt
Cái chết đối với ta
Chính là lí do để tồn tại
Thời gian đối với ta
Chính là kẻ thù kinh khủng nhất
Cuộc sống đối với ta
Chính là những chuỗi ngày bất hạnh
Những giọt nước mắt của kẻ yếu đuối
Những lời dối trá đã nuôi nấng ngươi qua bao năm tháng
Những giấc mơ nhạt nhoà theo thời gian
Những liều thuốc xoa dịu nỗi đau
Những hi vọng chưa bao giờ tồn tại
Những cơn bão mà ngươi sợ phải đối mặt
Những con người không còn minh mẫn
Những cuộc đời đầy đau khổ
Những tương lai mờ mịt
"Chúng ta giống như các giác quan khắp cơ thể
Không có cơ hôi nào để tụ họp lại
Các dây thần kinh đang dần trở nên hỗn loạn
Chúng ta phải chịu đựng nỗi đau thể xác lẫn nỗi đau trong ký ức
Chúng ta bị chối bỏ hoàn toàn, và thơ ca
Nhồi nhét lòng đố kị vào lòng chúng ta như thể chúng ta là nơi cất giấu an toàn nhất"