Apple Blossom - Esperanza Spalding
LỜI BÀI HÁT
Mother of the Spring,
Her branches’ cradle slipping,
Buds, yawning open,
welcome by an aging man.
He greets them fondly
with memories of when
her bows were arms that held him
as a younger man.
Together, they would marvel at
the birth of Springtime.
Now he stands beneath the apple blossoms
every year where they used to go walking.
And he tells Her about the summer and the autumn,
The winter in his heart,
And their Apple blossoms.
In summer they would dream
Of being three and smile,
imagining how round,
as the apples on the ground.
That fall, they loved and waited.
But winter came too soon
before their seed could bloom.
She wilted from the chill.
And all felt cold and still.
Now he stands beneath the apple blossoms
every year where they use to go walking.
And he tells Her about the summer and the autumn,
The winter in his heart,
And their Apple blossoms.
As he opened the after, as she fell
He prayed heaven would be waiting to meet her.
He kisses her cold cheek goodbye,
But he couldn’t surrender the hope of staying solace
So in her fallen hands he placed a seed
from their favorite tree
and he laid her to rest
‘neath the blanket of white
‘til they’d meet again in the springtime.
Now he stands beneath the apple blossoms,
Every year where they used to go walking.
Walking:
And from above she’s always watching
But her body lies ‘neath the apple blossoms.
Apple blossoms.
Blossom.
Blossom.
Blossom.
Mother of the Spring
The slipping bud she cradles,
Slowly, [they] unopen.
“Welcome, by an aging man,”
He greets them fondly.
Fondly----
beneath the apple blossoms.
LỜI DỊCH
Nhánh cây của nàng là chiếc nôi đong đưa
Những nụ hoa hé nở
Được chào đón bởi một cụ già
Ông tiếp đón chúng một cách trìu mến
Với những ký ức thời trai trẻ
Khi những cái nơ của nàng là vòng tay ôm chặt lấy ông
Bên nhau, họ sẽ cùng trầm trồ
Với khoảnh khắc mùa xuân tới
Giờ ông đứng dưới những nụ hoa táo
Hằng năm, chốn đây họ thường tới đi dạo
Và ông kể với nàng về mùa hạ và mùa thu
Rồi tới mùa đông trong trái tim ông
Và những nụ hoa táo của hai người
Vào mùa hạ, họ sẽ mơ
Về một gia đình ba người và mỉm cười
Tưởng tượng xung quanh sẽ thế nào
Khi những cây táo mọc trên mặt đất.
Mùa thu đó, họ đã yêu nhau rồi chờ đợi.
Nhưng Đông đã đến quá sớm
Trước khi hạt giống của họ có thể nở hoa
Nàng đã héo mòn bởi cái lạnh
Và cứ thế tất cả đều lạnh băng.
Giờ ông đứng dưới những nụ hoa táo
Hằng năm, chốn đây họ thường tới đi dạo
Và ông kể với nàng về mùa hạ và mùa thu
Rồi tới mùa đông trong trái tim ông
Và những nụ hoa táo của hai người
Ông ấy đã mở rộng lòng đất để đón lấy nàng
Ông cầu cho thiên đàng sẽ chờ đón để được gặp nàng
Hôn đôi má lạnh lẽo của nàng như lời tạm biệt
Song ông chẳng thể từ bỏ mong mỏi được nán lại tâm tình
Vậy nên, trong lòng bàn tay buông thõng của nàng, ông đã đặt vào một hạt giống
Từ loài cây yêu thích của hai người
Rồi ông đặt nàng vào chốn yên nghỉ
Dưới lớp chăn màu trắng
Đến khi họ sẽ lại gặp nhau vào mùa xuân.
Giờ ông ấy đứng dưới gốc táo đơm hoa
Hằng năm, họ thường tới đây để đi dạo
Đi dạo.
Và từ trên cao, nàng vẫn đang dõi theo
Nhưng thân xác nàng lại ở bên dưới cây táo đơm hoa
Cây táo đơm hoa
Đơm hoa
Đơm hoa
Đơm hoa.
Người Mẹ Mùa Xuân
Những nụ hoa trên tay nàng
Chầm chậm, chưa mở
Được chào đón bởi một cụ già
Ông tiếp đón chúng một cách trìu mến
Trìu mến
Dưới những nụ hoa táo.