LỜI BÀI HÁT
I may be your forgotten son
who wandered off at twenty-one.
It's sad to find myself at home,
Oh, Ma.
If I could only hold your hand
and say I'm sorry, yes, I am.
I'm sure you really understand.
Oh, Ma, where are you now?
Oh, Mamy, oh, Mamy-Mamy-Blue
Oh, Mamy-Blue.
The house we shared upon the hill
seems lifeless but it's standing still.
And memories of childhood days
fill my mind, oh Mamy, Mamy, Mamy.
I've seen enough of different lights,
seen tired days and lonely nights
and now without you by my side
I'm lost, how can I survive.
Oh, Mamy, oh, Mamy-Mamy-Blue
Oh, Mamy-Blue.
Nobody who takes care of me
who loves me, who has time for me.
The walls look silent at my face.
Oh, Ma, so dead is our place.
The sky is dark, the wind is rough
and now I know what I have lost.
The house is not a home at all
I'm leaving, the future seems so small.
LỜI DỊCH
Hai mấy tuổi đầu mà vẫn cứ suốt ngày rong chơi, lêu lỏng
Thật là một điều đáng buồn khi con hiện diện trong cái gia đình này
Ôi, Mẹ ơi...
Nếu con có thể nắm lấy đôi bàn tay Mẹ
và nói xin lỗi với Mẹ, con thật sự rất xin lỗi
Con chắc Mẹ sẽ hiểu con trai mẹ mà, phải không Mẹ ?
Nhưng mà, Mẹ ơi, Mẹ giờ này đang ở nơi nao hả Mẹ ?
Mẹ ơi, Mẹ của con ơi
Ôi! Mẹ ơi...
Ngôi nhà trên đồi chúng ta từng sống đó Mẹ,
giờ nhìn nó như chẳng có chút sinh khí nào cả, thế nhưng nó vẫn đứng đó Mẹ à...
Và rồi những kỷ niệm về những chuỗi ngày thơ ấu
..hiện rõ lên trong đầu óc con... Mẹ ơi, Mẹ...
Con đã nhìn đủ tất cả những loại ánh sáng khác nhau...
.... cả những ngày rã rời, mệt mỏi lẫn những đêm buồn tủi một mình...
...giờ đây không còn có Mẹ bên cạnh con nữa
...con mất tất cả rồi , bây giờ làm sao con có thể sống tiếp tục đây hả Mẹ ???
Mẹ ơi, Mẹ của con ơi
Ôi ! Mẹ ơi...
Sẽ không có ai quan tâm chăm sóc cho con nữa hết
Không ai yêu thương, vỗ về con, dành thời gian cho con...
Trước mặt con là bốn bề bức tường im lìm
Mẹ ơi, nơi này giờ sao tĩnh mịch quá Mẹ...
Trời thì tối như mực, những luồn gió thì thật khó chịu lắm Mẹ ơi..
Giờ thì con biết con không còn gì nữa rồi..
Nhà này chẳng còn là nhà nữa rồi...
Con sẽ phải rời khỏi thôi, Mẹ...Tương lai của con sao mong manh quá Mẹ ơi...