Nằm cạnh dòng sông
Hạ chí, em vẫy gọi
Một đàn thiên nga đen
Với niềm hy vọng từ nấm mồ này
Và dù cho tháng Chín rực đỏ
Với bầu trời nhuốm lửa
Em cầu xin người xuất hiện
Như cái gai của Chúa
Tâm hồn ta giá băng
Vết thương không thể nói
Khi em rời xa ta, ta gặp
Một bông hồng dưới mưa...
Nên ta thề trên lưỡi dao
Rằng không bao giờ, kiềm chế
Có chắc những mũi đinh u tối trong niềm tin của em
Lại cứa vào huyết mạch ta lần nữa
Trên mộ người
Em là kẻ cầu nguyện cho nỗi cô đơn của người
Và sẽ bao giờ người
Vượt qua mọi điều đến đây với em?
Bởi đã từ rất lâu
Trong vòng vây của cô đơn
Em luôn tìm lối thoát cho chiếc chìa khóa thiêng liêng của người
Sáu thước sâu cho một vết rạch
Trong trái tim ta, là nhà tù không chấn song đó
Tất cả
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát
Cách sử dụng: Đóng lại
Điền vào chỗ trống, bạn có thể nhấn nút Pause trên trình nghe nhạc để dừng lại trong khi điền
Nhấn phím Tab để chuyển qua ô kế tiếp, nhấn Enter để Submit bài
www.loidich.com