[ti: Trường kỷ]
[ar: Lưu Nhược Anh]
[al: Cùng với nhau]
Trên trường kỷ không người
Gió thổi có chút lạnh
Một trận mưa bão lớn
Ướt hết nửa người em
Bị thương rồi làm sao có thể
Biến thành
Một người thực vật không có cảm giác
Chiếc chuông trên lầu tượng
Chiếc của sắt đầy tro tàn
Em nhắm mắt lại
Cầu khấn vị thần từ bi
Bảo vệ giọt nước mắt của em
Chảy dài trên khóe mắt
Có thể gặp được một người xứng đáng
Những vết thương ẩn giấu vẫn nhói đau
Không có ai bị đau thương như em
Người đã từng cho em rất nhiều niềm vui
Nói từng lời lạnh lẽo hơn mùa đông
Bánh xe lăn qua ướt hết những cánh hoa
Nó không mang đi được
Những vệt nước mắt trên chiếc trường kỷ
Tại sao, em đã biết rõ anh là người phụ tâm
Mà vẫn còn gợi nhớ an
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát
Cách sử dụng: Đóng lại
Điền vào chỗ trống, bạn có thể nhấn nút Pause trên trình nghe nhạc để dừng lại trong khi điền
Nhấn phím Tab để chuyển qua ô kế tiếp, nhấn Enter để Submit bài
www.loidich.com