Vết Cắt Này Sâu Nhất
Người có còn chăng cũng chỉ là chiếc bóng
Của vẻ mặn nồng một thời người khoác lên,
Tranh không sắc màu viền những khung ánh bạc.
Hỏi người có biết từ đâu chuyện lỡ làng?
Sự thật sợ nói ra, người khóa mình chôn kín.
Tôi hứa với người đáp án chẳng chua cay,
Chí ít chẳng đau như bao lời gian dối.
Người có còn chăng cũng chỉ là chiếc bóng
Của vẻ mặn nồng một thời người khoác lên,
Lọc lừa và sáo rỗng;
Người biết từ đâu mọi chuyện lại lỡ làng.
Đường xẻ mỏng manh giữa hai hồn tan nát,
Đường dài thênh thang trải lối kiếp trầm luân.
Một người đứng lên, để một người nằm lại.
Nhìn ngắm trời sao, tay chạm sẹo hôm nào,
Ngước mắt nhìn lên đối diện vào tăm tối.
Với tới trời sao, cảm nhận hơi ấm nồng,
Này người thương hỡi
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát
Cách sử dụng: Đóng lại
Điền vào chỗ trống, bạn có thể nhấn nút Pause trên trình nghe nhạc để dừng lại trong khi điền
Nhấn phím Tab để chuyển qua ô kế tiếp, nhấn Enter để Submit bài
www.loidich.com