Last Drop Of The Waterfall - At The Lake
LỜI BÀI HÁT
Last Drop Of The Waterfall
By the time the first drop fell,
The last one was already glowing in his eyes...
To survive it had to fall. To prevail he couldn't let it be...
The journey was long, but it seems to be shorter when you can't see the end.
With closed eyes one can go far when one doesn't know where to go.
It is easier when one believes that the Moon will not lose the way
And one will be strong enough to hold the oath.
He is closing his eyes and turning back not to see
That the face of his home doesn't belong to him anymore.
Wise, old trees sough bidding him farewell. He walks his path.
The voices of the forest sound like whispers of his daughter,
Who he had lost.
The face of home is bidding him farewell
Voices which he had lost...
Closed eyes of his beloved home
Can't touch this holy place...
One of those voices is surely the voice of a little ghost
Which rakes with the wind it's father's hair aside.
With tender hands it puts soft leaves under it's father's feet.
With dew it washes his tears away - the poison of his suffering...
Last drop will fall.
The face of home is bidding him farewell
Voices which he had lost...
Closed eyes of his beloved home
Can't touch this holy place...
He's the man who promised himself to find what is already gone.
His untiringly beating heart asks birds that sing like she sang.
He forgets to listen to the answer, listening to their song,
But doesn't want to understand its meaning.
The Moon is shining brightly tonight. It is a good guide.
A gentle shade leads him tenderly to goal of his trip.
This ghost shows him a monumental and crystal clear
Great waterfall which has it's source in him deep inside.
Last drop will fall.
He takes his little Angel and holds him in his arms
He didn't fail.
Now let him go away.
One drop of the Waterfall...
Now let him go away...
LỜI DỊCH
Khi giọt nước đầu tiên rơi,
Giọt cuối cùng đã bừng lên trong mắt anh...
Để tồn tại, nước phải rơi. Để chiến thắng, anh phải ngăn nước đổ...
Bến bờ mù khơi cũng khiến dặm trường xa hóa gần.
Một người nhắm mắt có thể đi xa, một người không biết đi đâu về đâu.
Nếu người tin có Ông Trăng vàng dẫn lối, gian nan cũng hóa dễ dàng.
Một người kiên cường giữ câu thề không phai.
Anh nhắm mắt lại và quay lưng
Để không phải thấy mái nhà xưa nay đâu còn của mình.
Tán cây già ngàn năm rì rào vẫy chào anh tạm biệt. Anh đi đường anh.
Rừng thiêng cất tiếng tựa lời thầm thì của người con,
Mà anh đã mất.
Mái nhà xưa vẫy chào anh tạm biệt
Giọng nói ngày xưa cũng không còn...
Mái ấm thân thương đã khép lại
Không thể chạm vào nơi thiêng liêng kia...
Có một giọng nói của linh hồn bé bỏng
Cùng chị gió kéo tóc cha sang bên
Bàn tay mảnh khảnh đặt những chiếc là mềm mại lên chân cha.
Cùng giọt sương mai cuốn đi nước mắt - liều thuốc độc của đau thương...
Giọt cuối cùng sẽ rơi.
Mái nhà xưa vẫy chào anh tạm biệt
Giọng nói ngày xưa cũng không còn...
Mái ấm thân thương đã khép lại
Không thể chạm vào nơi thiêng liêng kia...
Anh hứa với lòng sẽ đi tìm lại những gì đã mất.
Trái tim mạnh mẽ cầu xin những chú chim hát như con anh đã từng ca.
Anh bỏ ngoài tai câu trả lời, lắng nghe bài hát ngân vang,
Nhưng lại không muốn biết ý nghĩa của lời ca.
Đêm nay Ông Trăng vàng tỏa sáng. Người soi lối tốt lành.
Chiếc bóng dịu dàng ân cần dẫn bước anh đến bến cuối cuộc hành trình.
Linh hồn chỉ cho anh thấy dòng thác to lớn hùng vĩ
Trong vắt như pha lê, cũng rì rầm chảy sâu tận trong tim anh.
Giọt cuối cùng sẽ rơi.
Anh ôm lấy thiên thần bé bỏng trong vòng tay
Anh đã không thất hứa.
Giờ hãy để anh ra đi.
Một giọt nước rơi của dòng thác...
Giờ hãy để anh ra đi...