Ta ngồi xuống đây bên ngọn lửa bập bùng
Ly rượu đắng nồng khiến u hồn ta ấm lại
Ta một mình nâng chén hồi tưởng
Về một cuộc đời mà ta đã khắc ghi,
Những mảng màu của ký ức người thiếu nữ,
Trong chén rượu này, tình yêu là thuốc độc
Hãy nghiêng chén, khêu cao ngọn lửa
Và quên đi những ước vọng chẳng về đâu…
Ta lạc lối trong sự điêu tàn của tình ái
Trong những cảm xúc
mà chúng ta gieo trồng và gặt hái,
Ta lạc lối trong sự điêu tàn của cuộc đời này,
Trên lối mòn mà ta đang dạo bước…
Tình yêu đây sao, thật buồn nôn quá
Sự đọa đày vĩ đại của chính linh hồn
Cuộc đời đây sao, mà đồi trụy quá
Là sứ giả vĩ đại của nỗi thống khổ sầu bi,
Trong chiếc ly này, hơi thở đông đăc lại,
Bởi đó là mật ngọt của linh hồn
Dập tắt c
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát