Wolf's Heart - At The Lake
Wolf Credo:
Respect the elders
Teach the young
Cooperate with the pack
Play when you can
Hunt when you must
Rest in between
Share you affections
Voice your feelings
Leave your mark.
LỜI BÀI HÁT
Wolf's Heart
I was born and raised by Wolf's Mother.
My brothers and sisters knew me as their own.
I was casting in their lot with them,
I've never thought that i'm different.
One evening we were laying in our home,
Suddenly some voice sowed fear's seed in our hearts.
Wolf's Mother said to us: "We must escape"
We set off running through night's forest.
My wild heart was feeling silence's tremble,
Touching eternity with this dark escape.
The Moon was our guide, stars our torches
We were searching for a safer place.
After not a long time of our run,
I felt that my strength was near to an end.
I saw an ominous shadow behind us
"Don't look back! Keep running!" they screamed to me.
But inside I knew that I was too weak,
"I don't want to give up, but I can't go on!"
Wolf's Mother stopped and looked into my eyes,
"Run as fast as you can - It's a Man!"
In this moment I saw a creature like me
In this while I understood where I came from
I was torn apart between two worlds.
The forest was my home but not my nature.
Suddenly a Man held up a strange staff,
Set it to his eye, turned to my mother
I didn't have time to scream because...
Painful howl broke the silence and disappeared.
Now I am howling to the stars and moon
Asking why they didn't guide us to safe place.
I lost what was dearest for me:
Friendship and great love of Wolf's heart
LỜI DỊCH
Tôi được sinh ra và săn sóc bởi Mẹ Sói.
Anh chị xem tôi như người trong gia đình.
Tôi cũng được san sẻ cùng mọi người,
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình khác biệt.
Vào một đêm chúng tôi nằm tại nhà,
Có giọng nói bất chợt gieo nỗi sợ vào tim.
Mẹ Sói nói rằng: "Chúng ta phải trốn thôi"
Rồi chúng tôi chạy băng qua khu rừng đêm.
Con tim hoang cảm thấy bình yên đang run rẩy,
Cuộc đào thoát mịt mùng như đi vào vĩnh viễn
Ông Trăng vàng dẫn lối, dưới đuốc sáng ngàn sao
Để đi tìm một chốn bình yên hơn.
Không lâu sau khi trốn chạy,
Tôi thấy sức lực mình như vơi hết.
Nhìn thấy cái bóng báo điềm gở sau lưng
"Đừng nhìn lại! Chạy đi!", mọi người liền la lên.
Nhưng tôi biết bản thân mình rất yếu,
"Con không muốn dừng, nhưng không thể chạy nữa!"
Mẹ Sói đứng lại nhìn vào hai mắt tôi,
"Hãy cố chạy hết sức - Đó là một con người!"
Trong giây khắc đó tôi thấy một tạo vật như mình
Rồi trong chốc lát tôi biết mình đến từ đâu
Tôi bị chia cắt ở giữa hai thế giới.
Rừng thiêng là mái ấm nhưng không phải là nhà.
Con người bất ngờ giơ lên một cây gậy lạ,
Đặt ở trước mắt, ngắm thẳng vào mẹ tôi
Tôi không có thời gian để thét lên bởi vì...
Tiếng tru đau đớn vang ra và biến mất.
Giờ tôi cất tiếng hú đến sao và trăng
Hỏi họ sao không đưa chúng tôi đến nơi an toàn.
Tôi đã mất đi những gì yêu thương nhất:
Tình bạn, tình yêu cao cả trong Trái Tim của Sói