カガリビト - Kagaribito (ft.F9) - millstones

0    | 24-08-2011 | 1567

LỜI BÀI HÁT

==Kanji==
静まり返り 眠る街を駆けゆく
吹き抜け踊る 風に乗り夜の淵へ
輝く月が その横顔を捉える
冷たく光る 左手は何を掴む

解れゆく世界の 欠片をひとひら
意思の火を片手に 縢り歩く
終わりなど見えない 仕組みなのだから
問う事は諦め 一つ一つ

絓糸途切れ 気付けば唯一の針
縋る事さえ 許されずに膝を折る
水面に映る ツギハギだらけの身体
空蝉に問う これは夢か幻か

くたびれては眠り 赤い夢を見る
篝火は倒れて 空を焦がす
急き立てられるように ゆらり歩き出す
孤独な太陽の様に 繰り返して

繋ぎ止める
全ての火を

澄み切った青空 岩陰にもたれて
頬撫でゆく風は 「おやすみ」と呟いた

解れ 解れ
欠片に戻る現世の記憶は 霧散の瀬戸際を未だ見ず

辛うじて留める
形を繋ぐ敢え無い魔法は 掛け替えの無い命の影

動かぬその右手にはクチナシの花束を 地に返る魂に捧ぐ餞
残された世界には縁なしの絶望と 願わくば暫くの永遠を

==Romaji==
["I will give you a string of light and unbreakable volition.", she said.
Repair the wonderful world with them.
Always hope will shine our road,
even though I disappear.]

shizumarikaeri nemuru machi o kakeyuku
fukinuke odoru kaze ni nori yoru no fuchi e
kagayaku tsuki ga sono yokogao o toraeru
tsumetaku hikaru hidarite wa nani o tsukamu

hotsureyuku sekai no kakera o hitohira
ishi no hi o katate ni kagari aruku
owari nado mienai shikumi na no da kara
tou koto wa akirame hitotsu-hitotsu

sugaito togire kizukeba yuiitsu no hari
sugaru koto sae yurusarezu ni hiza o oru
minamo ni utsuru TSUGIHAGI darake no karada
utsusemi ni tou kore wa yume ka maboroshi ka

kutabirete wa nemuri akai yume o miru
kagaribi wa taorete sora o kogasu
sekitaterareru you ni yurari arukidasu
kodoku na hoshi no you ni kurikaeshite

tsunagitomeru subete no hi o

sumikitta aozora iwakage ni motarete
hoho nadeyuku kaze wa "oyasumi" to tsubuyaita

hotsure hotsure
kakera ni modoru utsushiyo no kioku wa
musan no setogiwa o imada mizu

karoujite tomeru
katachi o tsunagu aenai mahou wa
kakegae no nai inochi no kage

ugokanu sono migite ni wa KUCHINASHI no hanataba o
chi ni kaeru tamashii ni sasagu hanamuke
nokosareta sekai ni wa fuchi-nashi no zetsubou to
negawakuba shibaraku no eien o

[Keepers of the Eternity are no longer collapsed.
Now destiny has become yours.]

==Eng Trans==
["I will give you a string of light and unbreakable volition.", she said.
Repair the wonderful world with them.
Always hope will shine our road,
even though I disappear.]

As she dashes through a dormant town that has fallen into deathly silence,
riding on the blowing dancing wind, she approaches the depths of the night.
While the bright moonlight has captured the side of her face,
what is she trying to seize with her coldly shining left hand?

Patching up one of the fragments of this eroding world
with the flame of her will, she walks on.
Because it's a duty with no end in sight,
she has ceased to ask why, but merely keeps working diligently.

When she realizes that her silk's severed and she's left with a mere needle,
having nothing to let her cling to, she kneels down.
Reflected on the water surface, with a body full of patches and stitches,
she asks the mundane world: is this a dream or an illusion?

Worn out, she falls into a slumber, and begins dreaming;
the bonfire has fallen apart and is singeing the sky;
awakened from her dream, she gets up and starts walking wobbly again.
She repeats this cycle, just like the solitary sun in the sky.

She must keep all the flames in the world ablaze.

The sky cleared up into cerulean blue. As she leaned against a rock in its shade,
a breeze, caressing her cheeks, whispered to her "Good night."

Eroding and eroding,
returning to fragments, her memory of the present world remains foggy,
and still has no sign of clearing up any time soon.

Barely, only very barely,
she has managed to retain her physical form with feeble magic,
but that's merely a shadow clone of her irreplaceable once-and-only life.

In her motionless right hand is a bouquet of cape jasmines,
which is a farewell gift for her soul that's returning to earth.
Left behind in the world is boundless despair,
as well as an eternity that, hopefully, will not last.
[Keepers of the Eternity are no longer collapsed.
Now destiny has become yours.]

Cre: animeyay

Đăng hoặc sửa bản dịch

LỜI DỊCH

"Ta sẽ trao cho ngươi sợi dây ánh sáng và sức mạnh ý chí vĩnh cửu.", nàng nói
Hãy dùng chúng tái tạo lại thế giới tuyệt vời này
Hy vọng sẽ luôn soi đường ta đi,
Dù ta có tan biến đi chăng nữa."

Khi nàng vụt băng qua nơi thị trấn ngủ say đang rơi vào im lặng chết chóc,
Lướt trên cơn gió thoảng nhảy nhót, nàng chạm tới chốn tận cùng của đêm đen.
Khi ánh trăng dịu dàng soi tỏ gương mặt nàng,
Bàn tay trái tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo kia đang cố nắm lấy thứ gì?

Vá lại một mảnh vỡ của thế giới đang mòn mỏi,
Với ngọn lửa ý chí, nàng bước đi.
Vì đó là một nhiệm vụ chẳng thấy kết thúc,
Nàng dừng lại và tự hỏi tại sao, nhưng vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ

Khi nhận ra dải lụa trong tay đã bị cắt rời, và nàng chỉ còn lại cây kim,
Chẳng còn gì để bấu víu, nàng khuỵu gối
Chiếc bóng nàng phản chiếu trên mặt nước, với thân thể chằng chịt những miếng vá và mũi khâu,
Nàng hỏi cõi trần gian: là giấc mơ, hay ảo ảnh thôi?

Kiệt sức, nàng chìm vào giấc ngủ và mộng mơ,
Ngọn lửa mừng vui vụn vỡ và đốt cháy cả bầu trời,
Tỉnh giấc, nàng đứng dậy và loạng choạng bước đi.
Nàng lặp lại vòng tròn ấy, tựa như vầng dương cô độc trên bầu trời.

Nàng phải giữ mọi ngọn lửa trên địa cầu này bừng sáng

Bầu trời trong veo sắc thiên thanh. Khi nàng dựa vào tảng đá,
Một cơn gió, vuốt ve đôi má nàng, khẽ thầm thì "Ngủ ngon nhé."

Bào mòn và bào mòn,
Trở lại với những mảnh vỡ, ký ức của nàng về thế giới hiện tại vẫn chìm trong màn sương phủ,
Và cũng chẳng có dấu hiệu sẽ sớm sáng rõ.

Dần dần,
Nàng giữ lại được hình dáng của mình với thứ ma thuật yếu ớt,
Nhưng đó đơn thuần chỉ là chiếc bóng của một đời một kiếp chẳng thể nào thay thế được.

Bàn tay phải bất động của nàng nắm một bó hoa nhài,
Là món quà tạm biệt cho linh hồn nàng đã trở về với Trái Đất.
Bỏ lại đằng sau nơi thế giới này nỗi tuyệt vọng không biên giới,
Cũng như sự vĩnh cửu, hy vọng rằng, sẽ không kéo dài mãi.
[Người nắm giữ sự vĩnh hằng không còn sụp đổ nữa.
Giờ định mệnh đã nằm trong tay ngươi.]

Cảm nhận của bạn

Đăng nhập để đăng cảm nhận

Cảm nhận của thành viên | Xem hết

Xem hết các bình luận