(http://media.17vn.com/a/ZmU1MWVhZDg5.html)
Uaral – với những người nghe DoomMetal thì không còn xa lạ gì. Nhưng lạ là nó ít được nhắc đến nhiều. Đêm nay xin thức trắng để lược qua về album của band “Laments” (1998)
Thành lập năm 1996 tại Chile, âm nhạc của họ mang chút gì đó của cái đẹp, của sự cô đơn, của thiên nhiên và… của cả nỗi đau buồn…
1. Intro
2. The Writing And The Cry...
3. Lament
4. Surrendered To The Decadence (Part II)
5. Eterno En Mí
Chính xác đến từng giai điệu một, Aciago đưa con người đến tận cùng của cái lạnh giá, của màn sương trắng tang tóc bi ai. Caudal cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bằng “tiếng hát” của anh, mặc dù chính người nghe ít ai hiểu được lời ca khúc, nhưng qua “Laments” theo đúng tên gọi của nó – lời than vãn, tiếng kêu rên rỉ - cảm nhận được phần nào nỗi thống khổ của một kiếp người.
Mở đầu là đoạn intro với tiếng mưa rơi không ngớt, tiếng thú kêu hoang dại, âm thanh của thổ dân yếu ớt… đan xen lồng ghép lại với nhau. Đó là một cánh rừng vào đêm mưa ẩm ướt, thú hoang đói rét kêu lên những âm điệu vô hồn, và con người cũng vậy thôi… cũng cô quạnh, hẩm hiu, thèm khát lẽ sống, thèm khát hạnh phúc. Đó là lẽ hiển nhiên !
The Writing And The Cry... sẽ xoáy sâu rồi dần dần nhấn chìm người nghe vào tận cùng của nước mắt, cứ thế đay nghiến con tim nứt rạn để rồi càng rách toác ra hơn…
Đau chứ?
Dĩ nhiên rồi…
Một khi đã chạm đến con tim đang thoi thóp của một linh hồn vất vưởng
Một khi đã vô tình để nó rớm máu…
Một khi…
những giấc mơ ảo ảnh cứ hiện hữu ra trước mắt… rõ ràng… mồn một…
“Nhớ lại lần đầu tiên khi mới nghe Lament, ngạc nhiên bởi guitar làm mình đau thắt. Dù bản thân khi đó không đến nỗi bi ai sầu não lắm, nhưg nó khiến mình nghĩ ngợi... nghĩ về cuộc sống... bệnh tật... tình thương giữa con người với con người... tình yêu? chắc cũng có...
Bây giờ đã là đầu thu... mưa thu vô tình làm ta lạnh quá! ... sai lầm khi lại mở Lament... nhưg không thể tắt nó đi được... cứ để nó cuốn mình vào tiếng rên rỉ... hơi thở thoi thóp... rồi, lại vương dài trên má... cái thứ mình căm thù... nhưg ko thể thiếu.
Gió thu nhè nhẹ mơn trớn trên da thịt... lạnh cắt. Bao điều chưa làm được... bao điều cố gắng để hoàn thành...
Cố hi vọng để rồi lại thất vọng.
Cố sống để lại tìm đến cái chết...
Vẫn khung cảnh nhạt nhòa bao phủ bởi khói sương mờ mịt... luôn là thế và với mình nó cứ mãi như thế.. Khéo ở đó mình sẽ tìm được sự bình yên...
Tự nhiên thấy mình nên làm lại, làm lại nhiều điều… Tự nhiên muốn rũ bỏ tất cả….”
(Một ngày đầu thu 04-09-2007)
Surrendered To The Decadence (Part II) mở đầu thật nhẹ nhàng,
mình muốn nhảy múa,
muốn hát thật to…
Nhưng lại ngây ra bởi tiếng kêu ấy, chắc sẽ không thể nào cô đơn hơn được nữa… đâu phải mọi điều nhẹ nhàng đều sẽ khiến con người ta cảm thấy thoải mái? Đâu chỉ qua cảm giác mà biết sự lành – sự suy ?
Đông đã về bên bờ sông trong vắt, rặng liễu ủ rũ dần ngả sang màu vàng còm cõi… gió như nặng nề hơn, tưởng có thể thổi bay vạn sinh linh nhỏ bé kia đi bất cứ lúc nào nó muốn…
Eterno En Mí – ca khúc này lại được xuất hiện trong album “Lamentos A Poema Muerto”( 2007). Cũng vẫn là giọng ca trầm nặng nề của Caudal, nghe như đầu muốn nổ tung vì nó quá nặng nề. Người đàn ông quỳ gối khóc than trong cơn mưa lạnh lẽo, buốt giá… cùng tiếng guitar dặt dìu…
Giờ ngồi nhớ lại, đến với Uaral lần đầu là lúc ông anh hàng xóm bật lên nghe, buồn thê thảm... chỉ biết đứng lặng mà cảm nhận...
© nghe Rock online
LỜI BÀI HÁT
Mở đầu là đoạn Intro, cũng là những tiếng mưa rơi..như tôi đã nghe trong Forever Autumn của Lake of tears. Nhưng trong otherwhere của Lake of tears, sau những cơn mưa buồn bã.. ta cảm nhận được sự sống đang hồi sinh...cây cối đang hồi sinh... xanh tươi trở lại... tiếng trẻ em vui đùa.... Cuộc sống như lột xác sau cơn mưa đó....
nhưng trong Laments... thì chỉ mang lại cho người nghe cảm giác lạnh giá cô đơn.. cô đơn đến lạnh người, đến cùng cực trong cơn mưa giữa những cách rừng già.. tiếng kêu ai oán... tiêng rú của bầy sói.. tiếng than vãn của con người... nhưng nỗi buồn sâu thẳm đa chiều...
Rồi . The writing and the cry....
mở đầu bài hát vẫn là tiếng Ghitar buồn đến lạnh người,..như xóay sâu hơn vào vết thương đó...đẩy nỗi buồn đến tận cùng của nước mắt....
Đỉnh điểm của nỗi buồn có lẽ là Laments.. nhưng theo tôi nó là sự xuyên suốt của cả Album...
để làm nên 1 Laments hay và da riết đến thế... cao trào của cả Album là đây.... tôi đảm bảo ai khi nghe Laments cũng phải lặng người đi vì tiếng Ghitar...
tiếng ghitar trong The Moor của Opeth cũng làm tôi có cảm giác như thế ... nhưng Aciago trong Laments còn làm được nhiều hơn thế... để dẫn dụ con người vào tận cùng của cảm xúc... của sự đau khổ tột cùng.. của nước mắt.. của những lời óan than.... Thể hiện rõ sự cô độc và lạnh lẽo của con ngừoi khi ngoài kia tuyệt trắng bao phủ, bóng đêm ập về và cơn mưa rả rít còn đó, cao trào khi tiếng hát hay tiếng hét vang vọng trong đêm thể hiện sự tuyệt vọng trong bóng đêm của con vật hay con người kia...
LỜI DỊCH
Band Uaral chỉ là 1 band mới ... cho ra lò dc 1 EP tên Laments và 1 album full-length tên là Sound of Pains ! Cả 2 cái cũng đều rất đáng có cho những ai say mê những âm thanh buồn bã, trầm đục , ma quái và tuyệt vọng của Doom !
Bài Laments dc trích ra từ EP cùng tên ... và cũng là track ấn tượng nhất ... thằng Cường ở Tùng hay mở bài này vào tầm 10h hoặc 11h ... Accounstic Guitar long lanh , rãi đều xuyên suốt cả 10p của bài hát ... vocal gầm gừ , tuyệt vọng ... tiếng khóc nấc lên từng cơn ... vẽ lên 1 bức tranh u buồn màu xám ... 10p của bài hát là 10p của những gì tồi tệ nhất đời người .. là 10p giãy giụa giữa cắn rứt sâu thẳm ..
© NSLschool
cửa kính thấm đẫm nước mưa và bên tai là bản Lament...
Tiếng acoustic vang lên nhẹ nhàng, rớt xuống nơi sâu thẳm của tâm hồn rồi đọng lại như giọt sương mong manh, trong vắt... như những giọt nước mắt. Một ngày, ta vui cười xả láng, phát ngôn những câu bậy bạ, để rồi mỗi khi về nhà lại giam mình trong đêm. Một căn phòng nhỏ, một điều thuốc tàn, và một đám khói mang theo trái tim rữa nát theo tiếng mưa rơi...
Giọng hát khàn đục vang lên, như tiếng gào của một con quái vật trong lồng ngực. Nhưng nó không hề ồn ào, mà âm ỉ, rên rỉ theo từng hàng cây ướt nước mưa và gió. Ta không nhận ra giá trị của mình, không thấy mình có ý nghĩa ở cõi đời này.
Giọng hát lại đột ngột vút lên, thất thanh, như tiếng thét khi một con dao cứa nát cổ họng, rồi lại chìm trong tiếng acoustic êm dịu và não nề. Sống để làm gì đây?
Sống, chỉ để chết.
Ta không thể thoát ra vũng bùn của tuyệt vọng. Ta gào lên rằng: ta đang thay đổi số phận. Nhưng có ai biết, những gì ta làm vẫn thuộc về "số phận"? Thế nào là số phận đây? Ta không hiểu.
Rồi ta lại khóc, tiếng khóc đứt quãng, nức nở trên cái nền acoustic lại quyện vào nhau, như một chuỗi âm thanh liên miên không dứt. Một thằng đàn ông không thể nào gào to được, một thằng đàn ông không thể nào mau nước mắt như phụ nữ...
Một thằng đàn ông chỉ biết khóc trong bóng tối.
Hãy thử nhìn xung quanh xem, bao nhiêu khuôn mặt đang cười? Và có bấy nhiêu chiếc mặt nạ?
Họ luôn đeo mặt nạ, những chiếc mặt nạ trắng bệch, vô hồn.
Sự tồn tại của con người, chỉ là một bãi nôn mửa.
Tiếng acoustic, lại tiếng acoustic - đúng, dường như cả Lament chỉ có mình nó - lại vang lên, rung từng tiếng chuông vào tâm hồn này. Réo rắt theo từng giọt mưa buồn bã. Mây trời màu xám, nặng nề như một chiếc cối đá gông lên cổ ta, rồi kéo trĩu xuống. Và ta lại hét, hét bằng những tiếng man dại, miệng chảy đầy nước dãi cùng máu, đôi tay cào mạnh trên mặt đất như muốn bật móng.
"Cứu tôi với, đừng hành hạ tôi nữa!"
Muốn được gào, muốn được khóc. Khóc thật to, khóc cho thỏa, khóc để trôi đi hết nỗi buồn. Nhưng ta không thể, ta là thằng đàn ông, ta không được khóc. Mưa rào một trận, to, nhưng không lâu. Còn ta, chỉ như cơn mưa dầm ngoài kia, nhỏ bé, nhưng âm ỉ từ ngày này qua ngày khác.
Cuộc đời, chỉ như một chuyến xe tang, đi mãi. Để rồi những giấc mơ chôn chặt dưới đáy quan tài.
Ta lặng lẽ nhấm nháp ly cà phê đen với vị đắng nghét trong cổ họng. Và sau đó ta lại lang thang trong mưa...
Đi mãi, đi để quên cuộc đời này.