Vincent (Starry, Starry Night) - Don McLean
Đêm sao,””VINCENT” ông đang vẽ căn lều xám xịt và buồn bã. Hãy nhìn lên bầu trời mùa hạ bằng đôi mắt có khả năng nhận thấy bóng tối trong tâm hồn tôi. Ông phác thảo hình bóng của ngọn đồi nơi in dấu bóng dáng cây cối và những bông thuỷ tiên rực vàng, ông đuổi theo làn gió và hơi buốt của mùa đông trên nền tuyết trắng. Bây giờ tôi hiểu điều ông muốn nói với tôi. Tôi hiểu ông đã đau khổ như thế nào khi cố gắng gìn giữ tâm hồn mình trong sáng và ông đã nỗ lực ra sao để họ hiểu được. Nhưng họ không nghe thấy, họ chẳng biết đâu... Có lẽ bây giờ họ sẽ nghe chăng?
Đêm sao, những bông hoa rực cháy trên bầu trời chính là ngọn lửa toả sáng, đám mây đen quằn quại và sương mù màu tím nhạt... tất cả phản chiếu trong đôi mắt bằng sứ xanh biếc và buồn của VINCENT. Những màu sắc luân phiên thay đổi. Cánh đồng rực vàng trong ánh bình minh, những gương mặt phong sương nhăn nhúm trong nỗi đau được xoa dịu dưới nét cọ nghệ sỹ đầy nhân ái. Bây giờ tôi hiểu điều ông muốn nói với tôi. Tôi hiểu ông đã đau khổ như thế nào khi cố gắng gìn giữ tâm hồn mình trong sáng và ông đã nỗ lực ra sao để họ hiểu được. Nhưng họ không nghe thấy, họ chẳng biết đâu...
Cho dù họ không yêu ông nhưng tình yêu ông dành cho họ là tình cảm chân thành và đến khi không còn hy vọng nào trên bầu trời đầy sao đó nữa, ông đã tự cướp đi cuộc đời mình như những người đang yêu vẫn thường làm. Nhưng muốn nói với ông điều này VINCENT ạ, thế giới này thật quá tầm thường đối với một người vĩ đại như ông.
Ông yêu quý những người xa lạ mà ông từng gặp trong cuộc đời. Người đàn ông tàn úa trong bộ quần áo rách rưới. Ông là chiếc gai bạc của bông hồng đỏ thẫm bị chà đạp vỡ vụn trên nền tuyết trắng. Giờ đây, tôi nghĩ tôi đã hiểu những điều ông muốn nói với tôi tôi hiểu ông đã đau khổ như thế nào khi cố gắng gìn giữ tâm hồn mình trong sáng và ông đã nỗ lực ra sao để họ hiểu được. Nhưng họ không nghe thấy, họ chẳng biết đâu...
Họ vẫn không nghe thấy. Có lẽ chẳng bao giờ họ nghe thấy đâu...
LỜI BÀI HÁT
Starry, starry night.
Paint your palette blue and grey,
Look out on a summer''s day,
With eyes that know the darkness in my soul.
Shadows on the hills,
Sketch the trees and the daffodils,
Catch the breeze and the winter chills,
In colors on the snowy linen land.
Now I understand what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, they did not know how.
Perhaps they''ll listen now.
Starry, starry night.
Flaming flowers that brightly blaze,
Swirling clouds in violet haze,
Reflect in Vincent''s eyes of china blue.
Colors changing hue, morning field of amber grain,
Weathered faces lined in pain,
Are soothed beneath the artist''s loving hand.
Now I understand what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, they did not know how.
Perhaps they''ll listen now.
For they could not love you,
But still your love was true.
And when no hope was left in sight
On that starry, starry night,
You took your life, as lovers often do.
But I could have told you, Vincent,
This world was never meant for one
As beautiful as you.
Starry, starry night.
Portraits hung in empty halls,
Frameless head on nameless walls,
With eyes that watch the world and can''t forget.
Like the strangers that you''ve met,
The ragged men in the ragged clothes,
The silver thorn of bloody rose,
Lie crushed and broken on the virgin snow.
Now I think I know what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, they''re not listening still.
Perhaps they never will..
LỜI DỊCH
Bức tranh nhuốm màu xanh và xám
Hãy trải tầm mắt trong 1 ngày mùa hạ
Với đôi mắt nhìn rõ mảng tối trong tâm hồn
Với bón đổ trên những ngọn đồi
Tựa hồ như phác họa hình ảnh cây cối và những màng vệt vàng
Thoáng qua hơi thở của mùa đông lạnh giá
Trong màu trắng tuyết phủ đầy trên đất
...........................................................................
Đến giờ tôi đã hiểu những gì ông cố nói cho tôi
Và vết thương trong tâm hồn ông do chính mình gây ra
Và những cố gắng thoát khỏi ám ảnh
Họ hok thể nghe cũng như hok thể hiểu
Có lẽ giờ họ đang nghe .....
...........................................................................
Đêm đầy sao, đầy sao
Những bông hoa cháy rực bừng sáng
Những đám mây xoáy trong sương mù tím ngắt
Phản chiếu trong ánh mắt xanh biếc của Vincent
Sắc màu đã trở nên rực rỡ
Những cánh đồng hạt hổ phách trong nắng sớm
Hằn lên những dòng thời gian và nỗi buồn
Được vuốt ve dưới bàn tay của ông
...........................................................................
Đến giờ tôi đã hiểu những gì ông cố nói cho tôi
Và vết thương trong tâm hồn ông do chính mình gây ra
Và những cố gắng thoát khỏi ám ảnh
Họ hok thể nghe cũng như hok thể hiểu
Có lẽ giờ họ đang nghe .....
..........................................................................
Mặc dù không ai có thể yêu ông
Nhưng tình yêu của ông vẫn còn hiện hữu
Và khi không còn một tia hy vọng
Trên màn đêm đầy sao ấy
you nắm giữ cuộc sống của mình như những người tình thường làm
Tôi đã từng nói với ông, Vincent!
Thế giới này chẳng có nghĩa lý gì
Với một người tuyệt vời như ông.
..........................................................................
Đêm đầy sao, đầy sao
Những hình ảnh chơi vơi trong căn phòng trống rỗng
Những cái đầu méo mó trên những thành luỹ vô danh
Với những đôi mắt nhìn ngằm cuộc sống và không thể nào quên
Giống như những người lạ ông từng gặp
Người đàn ông tả tơi trong bộ quân áo rách rưới
Một bụi gai bạc, một bông hồng đỏ máu
Nát vụn trên những bông tuyết nguyên sơ
..........................................................................
Đến giờ tôi đã hiểu những gì ông cố nói cho tôi
Và vết thương trong tâm hồn ông do chính mình gây ra
Và những cố gắng thoát khỏi ám ảnh
Họ hok thể nghe cũng như hok thể hiểu
Có lẽ giờ họ đang nghe .....