Khu Vườn Mùa Hạ
Nếu có câu chuyện không hồi kết
Thầm thì bất tận vào tai ta
Ta sẽ tự chôn chặt bản thân mình
Nơi góc vườn mùa hạ ấy
Một tay cầm xẻng
Một chút chuyện trò vu vơ
Dẫu cho lời ta có đứt quãng
Ước sao điều đó không lặp lại mỗi đêm
Mơ, mơ, mơ, mơ, có lẽ chỉ là mơ
Ở khu vườn mùa hạ, hạ, hạ, hạ
Khẽ mỉm cười trong gió, gió, gió, gió, gió
Bây giờ ta không muốn gặp mặt ai
Đu đưa dưới ánh nắng chói chang
Khung cửa hoen rỉ hiện ra
Nếu ta thôi giả vờ mình hiểu biết
Âm thanh chói tai sẽ vang vọng hoài
Nào đâu phải chìa khóa ta không mang
Chỉ là ta không có ta, kẻ bước về phía trước
Vào bụi cây có người đang thổi sáo
Mơ, mơ, mơ, mơ, chỉ là mơ giữa trời quang đãng
Mùa hạ, hạ, hạ, hạ biến mất
Nếu ta nhìn người đứng trong gió, gió, gió, gió, gió
Đóng lại
Xem toàn bộ bài hát