A Scenery Of Loss - Draconian
Album: Arcane Rain Fell
Năm: 2005
LỜI BÀI HÁT
The winds of a dying dream, a tempest unveiled
Once again arcane rain fell - cold, sorrowful and so frail
O, those weeping times, all of my life's a lie
An endless torrent of anguished tears' o behold my cry
The affliction of a stained creation becometh my tragedy
Lachrymose is the light - touching the buried again
O, this scenery of loss always present within me
Afar into the obscure I wish I now could soar
Even though he stole my pride - I stand above his lies
Even though I oceans cried - and sailed them far and wide
...my star shall ever shine
Drifting endlessly deep in darkened streams;
The inharmonious looms
In my doleful ocean lies the love I've lost...
...for heaven, my sorrow
Devour my soul as I enter the dark and cold
Fallen from heaven's domains - god's vengeance unfolds
This scenery of loss, a ruined empire of dismay;
A pathway of decay leading afar and always astray.
Even though he stole my pride - I stand above his lies
Even though I oceans cried - and sailed them far and wide...
...my star shall ever shine
"Homage he has from all - but none from me...
I battle it against him, as I battled in highest heaven - through all eternity,
And the unfathomable gulfs of hades, and the interminable realms of space,
And the infinity of endless ages... all, all, will I dispute"
LỜI DỊCH
Một lần nữa cơn mưa u huyền lại rơi – lạnh lẽo, ảm đạm và mong manh quá chừng
Ôi, bao lần than khóc này, cả cuộc đời ta chỉ là một lời nói dối
Một dòng thác lũ vĩnh cửu của muôn lệ bi ai ôi hãy nhìn đây, ta gào thét
Tai họa từ sự sáng thế nhơ nhuốc hóa thành bi kịch của ta
Ánh sáng đầy nước mắt – hãy vạch trần mọi điều bị chôn giấu thêm nữa
Ôi, khung cảnh hoang tàn này luôn hiện diện nơi ta
Xa trong u tối ta mong ước giờ đây có thể vút bay
Dù Người đã tước đoạt lòng kiêu hãnh cả ta – Ta vẫn đứng trên nghìn lời Người dối trá
Dù một đại dương ta nhỏ lệ - rồi ra đi xa mãi rộng mãi
...vì sao của của ta sẽ luôn tỏa sáng
Chìm sâu vô tận trong những dòng chảy đen tối;
Những ảo ảnh mờ mịt chênh vênh
Trong cõi mênh mông sầu thảm của ta, nằm đó là tình yêu ta đã mất...
... bởi thiên đàng, nỗi đau buồn của ta
Hủy diệt hồn ta khi ta bước vào chốn bóng tối lạnh lẽo
Sa ngã từ chốn thiên đường – mở ra sự báo thù của Thiên Chúa
Khung cảnh hoang tàn này, một đế chế tuyệt vọng đổ nát;
Con đường diệt vong dẫn đến xa xăm và luôn luôn lạc lối.
Dù Người đã tước đoạt lòng kiêu hãnh cả ta – Ta vẫn đứng trên nghìn lời Người dối trá
Dù một đại dương ta nhỏ lệ - rồi ra đi xa mãi rộng mãi...
...vì sao của của ta sẽ luôn tỏa sáng
“Lòng thần phục Ngài có được từ tất cả, nhưng chẳng phải từ ta...
Ta chiến đấu chống lại Ngài, ta chiến đấu ở tầng trời cao nhất - cho đến đời đời,
Và mọi vực thẳm vô hạn của địa ngục, cùng các vương quốc khôn cùng của vũ trụ,
Và hằng bao nhiêu năm vô cùng vô tận... tất cả, tất cả, ta sẽ tranh đấu”