Never Ever - Hammerfall
Tiếng guitar, tiếng trống đầu bài hát như đưa ta vào một thế giới khác. Thế giới của sự khổ đau và tuyệt vọng. Thế giới cảu sự chịu đựng âm thầm và băng giá.
Lạnh lẽo…
Cô đơn…
Đau khổ…
Ta ngồi đây, tại căn phòng âm u trống rỗng này đã hàng giờ đồng hồ, chỉ để hồi tưởng. Bốn bức tường bao quanh như muốn cách biệt ta với cả thế giới. Bức tường trắng xoá vô cảm kia như đang kéo ta lại với những ký ức ấy. Vậy mà dường như bức tường trắng kia lại là muốn cùng ta chia sẻ nỗi đau và sự đơn độc. Ta nhìn nó và bắt đầu câu chuyện của bản thân bằng một ánh mắt của một con thú bị tổn thương...
Đã từng có một khoảng thời gian thật tuyệt vời, ta đã thật sự cảm nhận được hạnh phúc. Hạnh phúc và tình yêu nàng đem đến cho ta thật mãnh liệt và đầy bất ngờ. Rồi ta dấn thân vào trò chơi ái tình như cuồng như dại đến nỗi ta không còn nhờ được rằng mình đã bắt đầu. Ta không cảm nhận được sự bắt đầu của trò chơi đầy cạm bẫy ấy, và mãi không bao giờ nghĩ tới sự kết thúc.
Lạnh lẽo…
Tổn thương…
Tuyệt vọng…
Rồi chính ta chứng kiến trò chơi chấm dứt, đột ngột và phũ phàng. Nàng ra đi, mãi mãi. Một đêm tối đen không chút ánh sáng… một ánh sáng loá lên từ một chiếc motor… một tiếng thét… và một tâm hồn lạnh giá. Ác mộng, chỉ là ác mộng thôi, ta đã mong mỏi như thế, nhưng nó không phải là một giấc mơ. Nó tồn tại. Nó bóp chặt trái tim tuyệt vọng của ta, như đang cố chắt hết những giọt máu còn lại chưa bị đông cứng.
Băng giá…
Rỉ máu…
Sụp đổ…
Chẳng còn gì nữa, tất cả đã biến mất. Giọng nói nhẹ nhàng thân thương thì thầm tên ta, nụ cười ngộ nghĩnh. Mãi mãi không xuất hiện nữa. Ta không còn được chạm lên mái tóc của nàng, không còn được cảm nhận hơi ấm của nàng. Mãi mãi không bao giờ.
Băng giá…
Hồi tưởng…
Khóc…
Ta đã khóc, ngay trong giấc mơ mà nàng xuất hiện. Nàng đứng đợi ta, vẫn nụ cười ấy, vẫn giọng nói nhẹ nhàng kêu tên ta, vẫn mái tóc mượt mà làm ta say đắm… tất cả vẫn hiện hữu. Nhưng hơi ấm của nàng đã biến mất, ta không cảm nhận được tình yêu nồng cháy đó nữa, chỉ còn sự băng gía. Nàng chỉ xuất hiện trong ký ức và giúp ta hồi tưởng. Chỉ như thế.
Tỉnh dậy, ta mới biết rằng, địa ngục không có nghĩa là mình đã chết. Địa ngục lạnh lẽo như một tảng băng không bao giờ tan. Địa ngục là sự đau khổ và tuyệt vọng. Và ta hiểu rằng, không một thứ gì có thể đốt cháy tâm hồn một con người bằng sự lạnh giá, cô đơn.
Ta đã mong thời gian trở lại, để nàng còn sống… hoặc ít nhất để ta thấy được sự bắt đầu của trò chơi, để ta kết thúc.
Ta yêu nàng. Ta biết rằng cuộc đời không đơn giản đầy bất ngờ, và nó không giống nhau. Ta thấy được một tương lai đầy sự bất an và sợ hãi. Mãi mãi không bao giờ ta được nghe nàng thì thầm vào tai ta nữa.
“Em yêu anh!” Văng vẳng bên bốn bức từơng ta nghe một giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Hãy tha lỗi cho anh em yêu, anh yêu em! Mãi mãi không bao giờ thay đổi!”
LỜI BÀI HÁT
Sitting in my room, staring at the wall,
I can't believe it's happening
Once so wonderful, now,
life's a twisted kind of reality, a fantasy
Don't know where to begin
Saw your love for me vanish in a single moment of stupidity
Nightmare this may be, but it is not a dream, ooh
I want to scream; a broken heart still bleeds
Never ever talk, never ever smile
Knowing that my life won't be the same
Never ever touch, never ever feel
I will never hear you call my name…again
In my dreams I see, see you come to me; a memory of times of old
Waking up, I realize Hell's as cool as ice
and the touch of sin did get me in
Nothing burns like the cold
Never ever talk, never ever smile
Knowing that my life won't be the same
Never ever touch, never ever feel
I will never hear you call my name
As we sin, so do we suffer
I've fallen from grace, want to turn back time and make it undone
Guitar Solo
Never ever talk, never ever smile
Knowing that my life won't be the same
Never ever touch, never ever feel
I will never hear you call my name
Never ever talk, never ever smile
All I see: a future full of fear
Never ever touch, never ever feel
I can never whisper in your ear…I'm sorry
LỜI DỊCH
Anh không thể tin điều đó lại xảy ra
Đã từng có khoảng thời gian tuyệt vời, giờ đây,
Cuộc sống là vòng xoáy của thực tế, khả năng tưởng tượng
Không biết đâu là sự bắt đầu
Nhìn tình yêu của em dành cho anh tan biến trong khoảnh khắc ngắn ngủi của sự ngu dại
Có lẽ đây là cơn ác mộng nhưng đó không phải là giấc mơ ooh
Anh muốn thét lên, trái tim vỡ tan rỉ máu
Mãi mãi không bao giờ nói, mãi mãi không bao giờ cười
Biết rằng cuộc sống của anh sẽ không còn như trước
Mãi mãi không bao giờ gần gũi, mãi mãi không bao giờ cảm thấy
Anh sẽ không bao giờ nghe tiếng em gọi tên anh nữa
Trong giấc mơ anh thấy, thấy em đến bên anh, hồi tưởng về thời gian đã qua
Tỉnh dậy, anh mới hiểu địa ngục lạnh lẽo như một tảng băng và anh đã đi vào tội lỗi
Không một thứ gì đốt cháy tâm hồn con người bằng sự lạnh giá
Mãi mãi không bao giờ nói, mãi mãi không bao giờ cười
Biết rằng cuộc sống của anh sẽ không còn như trước
Mãi mãi không bao giờ gần gũi, mãi mãi không bao giờ cảm thấy
Anh sẽ không bao giờ nghe tiếng em gọi tên anh nữa
Như tội lỗi của chúng ta, như thể chúng ta đã trải qua
Anh ngã vào vẻ yêu kiều, mong thời gian trở lại để anh làm lại từ đầu
Mãi mãi không bao giờ nói, mãi mãi không bao giờ cười
Biết rằng cuộc sống của anh sẽ không còn như trước
Mãi mãi không bao giờ chạm vào, mãi mãi không bao giờ cảm thấy
Anh sẽ không bao giờ nghe tiếng em gọi tên anh
Mãi mãi không bao giờ nói, mãi mãi không bao giờ cười
Anh thấy được một tương lai đầy sự bất an và sợ hãi
Mãi mãi không bao giờ chạm vào, mãi mãi không bao giờ cảm thấy
Không bao giờ anh thì thầm vào tai em.. Hãy tha lỗi cho anh.