LỜI BÀI HÁT


僕は急いで コンビニまで駆けるから
君も急いでご飯を作ってくれよ
お腹も空いたし ビールも飲みたいなんて
わがままな僕を許してよ
僕は急いでコンビニへ駆ける
君はゆっくりご飯を作ってる

僕は急いで 帰り道自転車こぐよ
君のかしてくれた自転車を
近いとはいっても この季節だから
手足の先がかじかむ
僕は寒くて 部屋へ飛び込んだ
君はゆっくり 味見をしてる
お帰りなさいと こちらを向いて
寒くないの?と 僕を笑わせたんだ

僕らはいつまでも 僕らはいつまでも
笑いあっていたいと 願うけれど
旅立つ日が来るならば せめてこの時間よ
止まれとは言わないよ ゆっくり進め

僕は袋から ビールとプリンを取り出して
プリンを机に置きました
空き缶をかたづけない僕のことを
君はまだ怒っているだろうか?
どうして買ってくるの?と 笑いながら
太っても 私のせいじゃないわと
言ってるそばから 蓋を開けている
その横でビールを ただ 飲んでいるだけ

僕らはいつまでも 僕らはいつまでも
些細な争いを 出来るんだろうか?
旅立つ日が追って 寂しさ胸の奥へ
追いやろうと お互いは無理をするけど
なんだか切ないから テレビをつけてみても
見るでもなく 聞くでもなく レンジがなって
彼女が戻ったなら ご飯を食べようか
Boku wa isoi de konbini made kakeru kara
Kimi mo isoi de gohan wo tsukutte kure yo
Onaka mo suitashi
BIIRU mo nomitai nante
Wagamamana boku wo yurushite yo
Boku wa isoi de konbini he kakeru
Kimi wa yukkuri gohan wo tsukutteru


Boku wa isoi de kaerimichi jitensha kogu yo
Kimi no kashite kureta jitensha wo
Chikai to wa itte mo kono kisetsu dakara
Teashi no saki ga kajikamu
Boku wa samukute heya he tobikonda
Kimi wa yukkuri ajimi wo shiteru
Okaeri nasai to kochira wo muite
Samuku nai no? To boku wo warawasetanda


Bokura wa itsumademo bokura wa itsumademo
Warai atte itai to negau keredo
Tabidatsu hi ga kuru naraba
Semete kono jikan yo
Tomareto wa iwa nai yo yukkuri susume

Boku wa fukuro kara
BIIRU to PURIN wo toridashite
PURIN wo tsukue ni oki mashita
Akikan wo katatsuke nai boku no koto wo
Kimi wa mada okotte iru darou ka?
Doushite kattekuru no? To warai nagara
Futotte mo watashi no sei ja nai wa to
Itteru soba kara futa wo akete iru
Sono yoko de BIIRU wo
Tada nonde iru dake


Bokura wa itsumademo
Bokura wa itsumademo
Sasai na arasoi wo dekirun darou ka?
Tabidatsu hi ga sematte sabishi sa mune no oku he
Oi yarou to otagai wa muri wo suru kedo
Nandaka setsunai kara
TEREBI wo tsuketemite mo
miru demo naku kiku demo naku
Renji ga natte
Kanojo ga modotta nara
Gohan wo tabe you ka

I hurry down to the convenience store as you rush to prepare dinner
I'm so hungry and really want a beer
I know I'm spoiled, but please forgive me
I rush to the convenience store as you leisurely prepare dinner

I push the pedals as I rush home on the bike that you lent me
It's not far, but since it's this time of year, my toes and fingertips are numb with the cold
I'm freezing, and hurl myself into the room
You're taking a sample of what you have cooking
"Welcome home" you say, and turn toward me
You ask "aren't you cold?", making me laugh

I wish that you and I could always be laughing together
The day will come when the trip begins, but at least for now
we won't stop
Just leisurely continue on

I take out the beer and pudding from my bag and put the pudding on the desk
I wonder if you're still mad at me for leaving open cans all over the place
"Why did you buy that stuff?" you ask, laughing at me, "it's not my fault if you get fat"
I stand there with you talking and open up the lid, and just sip my beer

Can you and I always keep having these trivial little fights?
The day the trip begins grows ever closer, and the loneliness goes deep into my heart
To chase after me, you would be doing the impossible
But still, it's painful
So even if I try and watch the TV, I neither hear nor see it
And the stove creaks
When she comes back, let's eat

Đăng hoặc sửa bản dịch

LỜI DỊCH

kimtretrung Cập nhật: Jill_vercident / 30-01-2017...
Anh chạy về từ cửa hàng tiện lợi
Còn em thì vội vàng chuẩn bị cơm tối
Anh đói rồi, và còn muốn uống bia nữa
Anh biết là anh ích kỷ, nhưng hãy tha thứ cho anh đi
Anh chạy tới cửa hàng tiện lợi, còn em cứ thong thả nấu cơm tối nhé.

Anh phóng về nhà trên chiếc xe đạp em tặng anh
Đường cũng không xa, nhưng từ lúc này tay chân anh đã trở nên giá buốt
Anh lạnh cóng, ném mình vào phòng
Em đang nếm thử món em nấu
Em nói “Mừng anh về nhà”, và quay người về phía anh
Em hỏi “Anh có lạnh không?”, khiến anh bật cười.

Anh ước anh và em có thể vui cười với nhau mãi mãi
Ngày ấy sẽ tới khi chuyến đi bắt đầu, nhưng chí ít thì bây giờ ta hãy cứ đi đi
Cứ thong thả mà đi tiếp thôi

Anh lấy bia và pudding trong túi ra rồi đặt pudding lên bàn
Không biết em có còn giận anh vì đã vứt lon rỗng bừa bãi không nhỉ?
“Sao anh lại mua món này?”, em cười hỏi, “Anh mà béo lên thì không phải là lỗi của em đâu đấy”
Anh đứng đó nói chuyện với em, mở nắp và uống bia.

Anh và em có thể mãi mãi tranh cãi mấy chuyện tầm phào này không?
Chuyến đi đó đang tới gần, và trái tim anh ngày càng cô đơn
Có lẽ em sẽ làm những điều không tưởng để đi cùng anh
Thế nhưng anh vẫn thấy đau buồn
Dù anh có cố gắng xem TV cũng không nhìn thấy và nghe được gì
Bếp lò kêu cót két
Lúc em về, hãy cùng ăn nhé

Cảm nhận của bạn

Đăng nhập để đăng cảm nhận

Cảm nhận của thành viên | Xem hết

Xem hết các bình luận