ôi cái lời nhạc thật là không ngờ hay kinh khủng. trước toàn chỉ nghe nhạc không vì hợp tâm trạng không ngờ nó có phần lời hay ghê
LỜI BÀI HÁT
hardwater ...
In the arms of rimed soil, lies the autumns last withered leaf
Land now bare and naed, awaits it's snowy sheet
And as the light still lingers, painting scarlet this barren scene
An old man sings his song of melancholy and relinquish
I'm a whirl deep in dark waters,
A stare in the shades of fir-trees
I'm riding above with north wind,
Herding the black clouds of rain
Mine is the kingdom,
Far from the moon to the sun
I am the elder,
Standing forever as one
And in that sudden moment, when everything's turned to still,
He abruptly breaks the silence, becomes one with longing
And singing ever stronger, nature joins as one with him
Fire in his eyes, universe under twisted grin
Đăng hoặc sửa bản dịch
LỜI DỊCH
Deathknight...
Trong vòng tay của đất đầy sương muối
Nằm lại đó chiếc lá thu tàn héo khô
Mặt đất giờ đây trơ trụi và lõa lồ
Đang nằm chờ tuyết trắng phủ lên.
Như ánh sáng vẫn còn lay lắt,
sơn sắc đỏ lên cảnh quang khô cằn.
Một lão già cất lên tiếng hát,
với khúc ca của sầu muộn và buông xuôi.
Ta là dòng xoáy
thẳm sâu trong dòng nước tối tăm
Là cái nhìn đăm đăm
trong bóng râm của những rặng thông
Ta lướt trên cao cùng ngọn gió phương bắc
Ta gom lại những đám mây đen
Vương quốc đó thuộc về ta,
cách từ vầng trăng đến mặt trời kia đó(*)
Ta là kẻ già nua,
Đứng vĩnh hằng cô độc.
Và trong khoảnh khắc bất chợt đó
khi mọi thứ đứng lặng yên,
Gã bất ngờ phá tan sự lim ắng,
trở thành một kẻ tràn đầy khát khao.
Và tiếng hát trở nên mạnh mẽ hơn,
thiên nhiên hòa vào gã ta làm một thể,
Ánh lửa cháy trong đôi mắt gã,
Cả vũ trụ chất chứa trong nụ cười nhăn.
Nằm lại đó chiếc lá thu tàn héo khô
Mặt đất giờ đây trơ trụi và lõa lồ
Đang nằm chờ tuyết trắng phủ lên.
Như ánh sáng vẫn còn lay lắt,
sơn sắc đỏ lên cảnh quang khô cằn.
Một lão già cất lên tiếng hát,
với khúc ca của sầu muộn và buông xuôi.
Ta là dòng xoáy
thẳm sâu trong dòng nước tối tăm
Là cái nhìn đăm đăm
trong bóng râm của những rặng thông
Ta lướt trên cao cùng ngọn gió phương bắc
Ta gom lại những đám mây đen
Vương quốc đó thuộc về ta,
cách từ vầng trăng đến mặt trời kia đó(*)
Ta là kẻ già nua,
Đứng vĩnh hằng cô độc.
Và trong khoảnh khắc bất chợt đó
khi mọi thứ đứng lặng yên,
Gã bất ngờ phá tan sự lim ắng,
trở thành một kẻ tràn đầy khát khao.
Và tiếng hát trở nên mạnh mẽ hơn,
thiên nhiên hòa vào gã ta làm một thể,
Ánh lửa cháy trong đôi mắt gã,
Cả vũ trụ chất chứa trong nụ cười nhăn.