Lay Of The Autumn - Insomnium
LỜI BÀI HÁT
The Lay Of Autumn
(I...) I sing with a shattered voice
(I...) I sing with a heavy heart
There in the deepest well of dreams
Echoed a distant song
I hearkened to the hallowed voice
Stirred from ageless sleep
Through this barren soil you came
Sweet scent of spring
Came and cast the earth in bloom
Lent your light to me
But now the summer's dreams are bent
Like grain against the scythe
And memories of blissful days
They fall like leaves
For autumn's songs are made of loss
Of yearning and regret
In bitter tone they are recited
Uttered with a heavy heart
"I sing with a shattered voice
A tale made of marred souls
I cry for consumed hearts
And springs forever gone"
The light of sun and stars will fade
And moon covers it`s face
All the tunes will quiet down
And the songs shall die
As this wretched heart unfolds
Like mouth of furnace grins
Inside there's but a blackened cell
Full of filth and flames
There once was time when I resounded by your side
There once was time when I trembled under your eyes
What do I hear when you're gone ?
The wind's harrowing cry
What do I hear when you're gone ?
The sighing of the languid grief
Cold creeps in, silver crowns the land
Long are the evenings now, grave the guilt's weight
Stars shriek their emptiness in the darkling sky
All the world is but a barrow shrouded in white
LỜI DỊCH
(Anh...) Anh hát với giọng nói vỡ tan
(Anh...) Anh ca với con tim hao gầy
Trong giếng sâu hun hút của mộng mơ
Nơi xa xăm vọng lại một bài ca
Lắng nghe lời thiêng liêng cất tiếng
Mơ màng tỉnh giấc khỏi mộng nghìn thu
Em đến đời anh nơi khô khan cằn cỗi
Mang hương xuân nồng nhượm đất hoang
Đến gieo mầm cho bốn mùa hoa khoe sắc
Cho anh vay mượn ánh sáng của trời xanh
Nhưng mộng đêm hè đã gãy đôi
Như cây lúa trước tay người thợ gặt
Ký ức một thời của tháng năm hạnh phúc
Tàn như lá thu bay
Vì điệu mùa thu được hát bởi đau thương
Của khát khao hoà chung niềm ân hận
Ngồi đây ngâm lại lời ai oán
Thốt lên trong lòng ngập bi ai
"Anh hát với giọng nói vỡ tan
Câu chuyện nên hình từ linh hồn đã chết
Anh khóc cho con tim mòn mỏi
Và nàng xuân, chia lìa mãi mãi kể từ đây..."
Ánh trời cao, theo vì sao, cùng phai nhạt
Ông trăng vàng lấp đi khuôn mặt
Giai điệu du dương dần câm lặng
Cho bài ca đi đến khúc tàn tro
Khi quả tim này khốn khổ trải lòng
Như miệng tươi cười trong ánh lửa
Nơi căn phòng âm u nho nhỏ
Chốn ô trọc đỏ một màu lửa hoang
Từng có một thời, anh ngân nga bên vòng tay của em
Từng có một ngày, anh run mình trước mắt biếc long lanh
Anh nghe gì đây kể từ khi em khuất bóng?
Lệ của gió giăng sầu khắp dương gian
Anh nghe gì đây kể từ khi em đã mất?
Tiếng thở dài cay đắng hết xinh tươi
Giá lạnh ùa qua, phủ trắng cả một vùng
Đêm trường dai dẳng, gánh lỗi lầm chôn dưới huyệt sâu
Sao trời rỉ rít vô hồn trong bóng tối bao la
Nhân gian còn lại, cũng chỉ là mộ buồn khoác khăn tang...
Lạnh lùng gom gió đuổi mây ngàn
Hỡi người khách cũ mang thu tới
Có mang em về lối mênh mang
Ngỡ ngàng giở lại ngày say ấy
Bóng gầy theo nắng mãi xa xôi...\m/