Gloom, Beauty And Despair - Swallow The Sun
LỜI BÀI HÁT
Gloom, Beauty And Despair
The velvet fog came after the sun wept her last rays
Shedding her tears for the night,
The night she'll never see
The all-seeing eye, the dead light of luna
Watched as the gloom gently closed the flowers
But the ones I laid upon her
Stayed open to mourn my loss
The night air never hurt so deep
As it whispered praises of despair
To keep in this lonely heart
These fingers cut the wet flesh
Bleeding red rivers through my face
On my weak knees I wept, but death stayed there
Until I lost her to gloom, beauty and despair
Please open your eyes
Please don't fade away
I won't let you leave me
I'll follow you through it all
Wherever it will lead me
I will follow
Deeper into the pain
Further away, for her
I step down to where tears remain
Over the frozen rivers
Through the land of the dead
Forever lost and bound in woe
Of my ropes of sorrow I wouldn't let go
They hanged me to this place I fell
Alone and blind I travel in my hell
Forever and forever and forever alone
LỜI DỊCH
Màn sương nhung về khi vầng dương tàn khóc than cho ánh nắng cuối cùng của đời em
Những giọt lệ rơi trong đêm,
Đêm em sẽ không bao giờ nhìn thấy
Đôi mắt soi vạn vật, tia sáng phai phôi của vầng trăng
Ngắm nhìn khi u sầu dịu dàng khép lại những cành hoa
Nhưng những bông hoa anh đặt lên người em
Vẫn nở rộ để xót thương cho cơn mất mát của lòng anh
Bầu trời đêm chưa bao giờ đớn đau đến như vậy
Khi nó thầm thì lời tán duơng tuyệt vọng
Để giữ lại đây trong con tim lẻ loi này
Những ngón tay cắt vào thịt da đẫm ướt
Tuôn dòng sông đỏ khắp mặt anh
Anh khóc than trên hai gối yếm mềm, nhưng tử thần vẫn hiển diện nơi đây
Cho đến khi anh mất em trong ảm đạm, yêu kiều và tuyệt vọng
Xin em hãy mở mắt ra
Xin em đừng tan biến
Anh sẽ không để em rời xa anh
Anh sẽ theo em vượt qua tất cả
Dẫu con đường dẫn lối anh về đâu
Anh cũng sẽ theo em
Tận cùng trong đau thương
Chốn xa xăm mịt mù, vì em
Anh bước vào nơi giọt nước mắt còn lại
Qua những dòng sông băng
Xuyên đồng xanh chết chóc
Muôn đời anh lạc lõng, vẫy vùng trong bi ai
Trong sợi thừng sầu muộn anh không thể nào buông
Chúng treo anh ở nơi anh nằm lại
Đơn độc và đui mù, anh chu du khắp nẻo đường địa ngục
Một bóng hình trơ trọi, vĩnh viễn mãi về sau