THE SONG được trích trong single THE OVER, và làm ending theme cho UVERworld the documentary.
Một điều mình thích ở UVERworld, là họ chả bao giờ nói mấy cái hãm tài kiểu: Ta không có giới hạn, cười đi rồi mọi sự sẽ ổn, ai cũng có tài năng gì đó blah blah blah.... Mấy cái câu rỗng tuếch đấy chả bao giờ giúp mình được cái gì, chỉ tổ rầu ruột thêm.
Vớ vẩn, chúng ta có giới hạn chứ, giới hạn về tài năng, giới hạn về những cơ hội, về ti tỉ những thứ khác. Nhưng thật ngu ngốc khi cứ lôi mấy cái giới hạn ra làm lí lẽ cho những thứ mình không làm được. Yếu đuối hết chỗ nói.
Làm gì có ai đủ can tâm, sống mà chấp nhận những giới hạn của mình.
Con người có thể thay đổi mà, đúng không?
19/8: Sửa lại bản dịch
LỜI BÀI HÁT
The lyrics are taken from ‘UVERworld - THE SONG Documentary’, which were translated by UVERworld staff.
Vietnamese translation was made by Dandelion (loidich.com)
====================================
==Kanji==
川辺に流れる一枚の葉っぱみたいだね 平凡な日々の中 そんな風にしか見えてなかった
小説になるようなものじゃ無いが 恋も別れも夢も見て来た
いくつもこの手からすり抜け 一つだけ離さなかった
何か得たつもりで 何も得ちゃいなかった そんな日々が続いていたから
手にある全てがありきたりだった 特別なものは何も無かった
いつも少し遅れて訪れる後悔に 気づきながら怯えていた
ガムシャラな十年から得た事は 一瞬で過ぎ去る十年の儚さ
歩き続けた まだ此処では終われないと
ありきたりな日々が特別に変わって行くように
時に全て 努力が報われてる そんな気がした
時に全ての 無意味な 砂を積み上げる作業に見えた
本当の強さとは何か 本当の弱さとは何か
永遠の愛 なぜ必要なのか 百年そこらの命の中で
若さを与えられて なぜ奪われて行くのか
結局のところ分からないけれど
ただ歌う事や意思を叫ぶ事に 震えるほど情熱を感じた
平等に過ぎて行く全ての時間が 何なのか分からないけど
熱く生きた十年から得た事は どれほど人が変わって行けるか
誰かの理解 理由 何もいらない
ただその感覚で 魂を奮わせ生きて行く
出来る言い訳なんて もう無い
完璧な状態で戦えてる奴の方が少ない
大なり小なり傷は仕方が無い
それにしても随分たくさんの 大切なもの達を奪われてしまったけど
まだ失うわけにはいかないよ どんな未曾有の悲劇が起きても
愛 夢 理想 希望 それがどんなにも 素敵な事か思い出して
残された時間 才能 運命が決めた限界が此処だとしても
従うつもりはない 理解 理由もいらないよ
ただこの感覚で 魂を奮わせ生きて行く
==Romaji==
Kawabe ni nagareru ichimai no happa mitai da ne heibon na hibi no naka sonna fuu ni shika miete nakatta
Shousetsu ni naru you na mono ja nai ga koi mo wakare mo yume mo mite kita
Ikutsumo kono te kara surinuke hitotsu dake hanasanakatta
Nanika eta tsumori de nanimo echai nakatta sonna hibi ga tsudzuite ita kara
Te ni aru subete ga arikitari datta tokubetsu na mono wa nanimo nakatta
Itsumo sukoshi okurete otozureru koukai ni kidzuki nagara obiete ita
GAMUSHARA na juunen kara eta koto wa isshun de sugisaru juunen no hakanasa
Aruki tsudzuketa mada koko dewa owarenai to
Arikitari na hibi ga tokubetsu ni kawatte yuku you ni
Toki ni subete doryoku ga mukuwareteru sonna ki ga shita
Toki ni subete no muimi na suna wo tsumiageru sagyou ni mieta
Hontou no tsuyosa towa nanika hontou no yowasa towa nanika
Towa no ai naze hitsuyou nanoka hyakunen sokora no inochi no naka de
Wakasa wo ataerarete naze ubawarete iku no ka
Kekkyoku no tokoro wakaranai keredo
Tada utau koto ya ishi wo sakebu koto ni furueru hodo jounetsu wo kanjita
Byoudou ni sugite yuku subete no jikan ga nan nanoka wakaranai kedo
Atsuku ikita juunen kara eta koto wa dorehodo hito ga kawatte ikeru ka
Dareka no rikai riyuu nanimo iranai
Tada sono kankaku de tamashii wo furuwase ikite yuku
Dekiru iiwake nante mou nai
Kanpeki na joutai de tatakaeteru yatsu no hou ga sukunai
Dainari shounari kizu wa shikata ga nai
Sore ni shitemo zuibun takusan no taisetsu na monotachi wo ubawarete shimatta kedo
Mada ushinau wake niwa ikanai yo donna mizou no higeki ga okitemo
Ai yume risou kibou sore ga donna nimo suteki na koto ka omoidashite
Nokosareta jikan sainou unmei ga kimeta genkai ga koko da to shitemo
Shitagau tsumori wa nai rikai riyuu mo iranai yo
Tada kono kankaku de tamashii wo furuwase ikite yuku
==Engtrans==
Like a leaf being carried down by a river
That’s how it looks to me in my ordinary life
My life hasn’t been like a novel
But I’ve fallen in love and said goodbye and had dreams
Many of them slipped through my fingers
But I held on to one
I thought I had learned something but I never did
Days went on like that
I had nothing but the ordinary
I had nothing special
I noticed and feared the regret that would always come a little later
What I learned from the 10 years I live frantically
Was the fragility of 10 years that pass by in an instant
I kept walking but I won’t stop here
So that ordinary days will turn into special days.
Sometimes I thought all my efforts were rewarded
Sometimes I thought I was meaninglessly pilling up sand
What is real strength? What is real weakness?
Why is eternal love necessary when life only last 100 years or so?
Why are we given youth only to have it taken away?
I don’t know the answer
I just tremble with passion when I sing and cry out my thoughts
I don’t know what time is as it ticks on evenly for everyone
What I learned from 10 years I lived passionatelly was
How much people can change
I don’t need to be understood, I don’t need a reason
I’ll just use my senses to keep inspiring my soul.
I have no more excuses
There are only few guys who are perfectly prepared to battle
Big or small, scars are inevitable
To think about it, I’ve lost many precious things
But I won’t lose it regardless any unexpected tragedies.
Love, dreams, ideals, hope
Remember how wonderful they are
Even if this is my limit determined by the time I have left, talent, and fate
I don’t intend to accept it
I don’t need understanding or a reason
I’ll just use my senses to keep inspiring my soul
LỜI DỊCH
Xin hãy ghi rõ nguồn nếu có copy sang bất kì trang web nào khác.
====================================
Cuộc sống bình thường của tôi
Trôi đi như chiếc lá thả mình theo dòng nước
Cuộc đời tôi không như trong tiểu thuyết
Nhưng tôi đã yêu, đã nói lời từ biệt và đã dám mơ ước
Thật nhiều những điều đó vuột khỏi tay tôi
Nhưng tôi vẫn cố níu lấy một thứ
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã học được điều gì
Nhưng nào có phải thế đâu.
Từng tháng ngày cứ thế trôi đi
Tôi không có gì khác ngoài sự tầm thường
Và cũng chẳng có gì đặc biệt
Nhận ra điều đó, tôi chợt sợ hãi cái cảm giác hối tiếc
Thứ cảm giác luôn đến lúc đã lỡ làng
Những điều tôi đã học được trong suốt 10 năm điên cuồng sống
Chỉ là những vụn vỡ của 10 năm đó và sẽ bay đi trong chớp mắt
Tôi đi tiếp, nhưng không hề dừng lại
Để rồi những tháng ngày vô vị ấy sẽ có gì đó khác.
Có lúc tôi nghĩ những cố gắng của mình đã được đền đáp
Lại có lúc tôi nghĩ mình chỉ là con dã tràng xe cát
Sức mạnh thực sự là cái gì? Yếu đuối thực sự là cái gì?
Cần tình yêu vĩnh cửu làm gì khi cuộc đời tôi chỉ trăm năm hữu hạn?
Tại sao tuổi trẻ được ban tặng cho ta để rồi nó chỉ để bị cướp đi?
Tôi không biết câu trả lời
Mà chỉ run rẩy với nhiệt huyết của mình, khi tôi hát, khi tôi gào lên những nghĩ suy
Tôi không biết thời gian là gì cả, vì nó công bằng cho tất cả mọi người
Những gì mà suốt 10 năm đã sống hết mình tôi học được
Là con người ta có thể thay đổi nhiều đến thế nào
Tôi chẳng cần người ta hiểu, cũng chẳng cần một lí lẽ
Mà chỉ dùng những giác quan của mình, làm linh hồn tôi sống.
Tôi không có cái cớ nào khác
Mấy ai có thể hoàn toàn sẵn sàng chiến đấu
Vết sẹo to, vết sẹo nhỏ, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi
Nghĩ lại thì, tôi đã mất đi vô số điều quan trọng
Nhưng sẽ không khi nào tôi để chúng đi, dù có thứ bi kịch nào xảy ra.
Tình yêu, ước mơ, lí tưởng, hay hi vọng
Xin hãy nhớ lấy những điều ấy đã đẹp đẽ thế nào
Kể cả khi đó là giới hạn của tôi, thứ đã bị thời gian, tài năng và số phận vạch ra
Thì tôi cũng không định chấp nhận thứ giới hạn ấy
Tôi không cần được thấu hiểu, hay cần thứ lí lẽ nào khác
Mà chỉ dùng hết tất cả những cảm xúc của mình, truyền lửa cho linh hồn tôi.